Tiểu Thư Tự Tìm Đường Chết Trong Thế Giới Quái Vật

Chương 30: Lỗi hệ thống

Trước Sau

break

Carly lặng lẽ đưa một tay vào túi, tay kia siết chặt chiếc dây chuyền cây thánh giá đã được sửa lại trên ngực, cố tìm chút can đảm từ đó.

Cô cẩn trọng bước đến gần, tay nhẹ đẩy cửa. Cánh cửa phòng tắm lập tức mở ra, các khe chớp cửa sổ bên trong được kéo kín khiến cả căn phòng chìm trong bóng tối.

Carly không dám bước vào, cô lần tay men theo tường cạnh cửa để tìm công tắc đèn nhưng ngay khoảnh khắc đó, một cánh tay rắn chắc bất ngờ từ trong bóng tối vươn ra, mạnh mẽ chộp lấy tay cô.

“Á!”

Một lực kéo dữ dội lôi Carly vào bóng tối đặc quánh.

Mũi cô đập mạnh vào lồng ngực nóng hổi và cứng như đá. Cơn đau khiến nước mắt lập tức dâng lên nơi khóe mắt nhưng cảm giác lan tỏa nhanh hơn cơn đau lại chính là hơi ấm từ cơ thể sống.

Bộ não Carly lập tức phân tích, kẻ đang ẩn trong phòng tắm là một người có thân nhiệt. Cánh tay trong túi liền rút ra, con dao rọc giấy sắc bén trong tay cô nhanh chóng đâm vào bụng đối phương.

Chất lỏng nóng hổi và sền sệt lập tức chảy theo lưỡi dao xuống bàn tay Carly, nhỏ từng giọt lên sàn gạch. Trong phòng tắm vừa được dùng, hơi nước và mùi sữa tắm vẫn còn giờ lại thêm cả mùi máu tanh lan ra.

Carly vốn nghĩ kẻ đột nhập bị đâm sẽ lập tức buông cô ra. Nhưng người trong bóng tối chẳng nói lời nào, thậm chí còn siết chặt hơn.

Hai cánh tay rắn chắc ôm ghì lấy eo cô, ép cơ thể Carly dính sát vào lồng ngực anh ta. Hơi ấm nam giới cùng mùi sữa tắm bao phủ lấy cô, xâm chiếm từng hơi thở.

Carly có cảm giác eo mình sắp bị cánh tay thép kia siết gãy. Cô buộc phải nhón chân, ngửa người ra sau để dễ thở hơn. Chính tư thế đó khiến mặt cô lướt qua một vật cứng và lạnh nơi trong bóng tối.

Đối phương dường như tưởng cô muốn thoát ra, nên lại càng siết chặt như muốn hòa tan cô vào cơ thể mình, mãi mãi không rời.

Trong bóng tối, hai thân thể ôm chặt đến mức không còn kẽ hở, lưỡi dao vì tư thế ấy mà cắm sâu hơn vào cơ thể đối phương, khiến nhiều máu nóng hơn nữa thấm qua vạt áo của Carly làm cô bối rối không biết phải làm sao.

Cô không tự chủ thu tay lại, giảm đi ý định phản kháng rồi lưỡng lự gọi khẽ:

“Brahms?”

Không ai đáp lại, chỉ có thứ gì đó lạnh và cứng không ngừng lướt qua trán, sống mũi, má và môi cô, rồi dần hạ xuống.

Trong tăm tối, tầm nhìn bị tước bỏ khiến những cảm giác khác trở nên rõ nét hơn. Carly cảm nhận rõ phần mặt lạnh như sứ chạm vào làn da nóng hổi của mình, còn hơi thở gấp gáp của đàn ông cứ phả vào cổ khiến cô khó lòng phớt lờ.

Cô gần như có thể hình dung ra cảnh Brahms đang siết cô trong lòng, đầu cúi thấp, chiếc mũi cao dưới lớp mặt nạ sứ mân mê cổ cô, hít lấy hương thơm trên người cô một cách tham lam.

Tóc anh còn ẩm, lòa xòa chạm vào má cô. Những giọt nước lạnh ngắt trượt xuống cổ rồi len vào sâu trong áo khiến cô khẽ rùng mình.

Mùi máu tanh trộn lẫn với hơi nước bao vây lấy phổi cô, hơi thở nam tính thổi lên da càng khiến Carly có cảm giác không sao nói thành lời.

Cái trò chơi thực tế ảo này đang làm cái gì vậy? Tình tiết này quá vượt giới hạn rồi!

Carly hít sâu, cố gắng dằn cảm giác hỗn loạn trong tim xuống rồi ngẩng đầu đẩy khuôn mặt đang áp vào cổ cô ra.

“Brahms, anh đang làm gì vậy hả? Hù dọa tôi vui lắm sao? Hay anh nghĩ bị tôi đâm một nhát là thú vị lắm? Mau buông tôi ra!”

Nhưng Brahms trong bóng tối không hề buông tay. Anh chỉ ngừng cọ mặt vào cổ cô, đầu vẫn tựa trên vai Carly, giọng nói trầm đục và thở dốc lướt qua vành tai cô:

“Nóng.”

Nóng quá, nước lạnh dội bao nhiêu cũng vẫn nóng.

Carly thấy tai mình ngứa ran, nhưng nhanh chóng tập trung lại vì cảm nhận rõ cơ thể Brahms nóng bất thường. Cô hỏi, giọng có phần lo lắng:

“Sao lại nóng? Anh bị sốt à? Bị bệnh sao? Mau buông tôi ra để tôi kiểm tra vết thương ở bụng cho anh rồi đo nhiệt độ luôn.”

Dù ban đầu Carly không quá tình nguyện khi “nhận nuôi” Brahms nhưng một khi hợp đồng đã ký thì cô phải có trách nhiệm.

Chưa nói đến trách nhiệm, chỉ tính chuyện cô mới nuôi anh chưa đầy một tháng đã đâm trọng thương thì quá thất bại rồi!

Chắc chắn nếu kể chuyện này lên mạng, cư dân mạng sẽ nghi ngờ cô ngược đãi thú cưng mất. Không, không phải nghi ngờ, cô thực sự vừa đâm Brahms một nhát còn gì.

Nhưng mà cũng không hoàn toàn là lỗi cô! Đây là game kinh dị mà, người chơi phải tự vệ chứ. Mang dao theo là chuyện rất hợp lý!

“Nói đi cũng phải nói lại, tại anh tự dưng phát điên không báo trước tôi mới giật mình mà phản ứng như vậy. Nếu tôi biết là anh thì đã không ra tay nặng như thế!”

Vừa lẩm bẩm, Carly vừa cố gỡ hai cánh tay đang ôm chặt eo mình, vừa nhỏ giọng trút giận.

Cô không biết rằng lúc này, trong bóng tối, Brahms đang ngẩng đầu lên, đôi mắt nâu ẩn trong bóng đêm co rút lại, dán chặt vào đôi môi hồng của Carly đang không ngừng mở ra rồi khép lại.

Carly không nhìn thấy gì. Cảm nhận được sức nặng trên vai mình rời đi, cô tưởng rằng Brahms đã bình tĩnh lại, sắp buông cô ra. Nhưng bất ngờ, từ trên cao, một âm thanh vang xuống:

“Kiss!”

Carly: “Gì cơ?”

“Một nụ hôn!”

Carly nhíu mày: “Bây giờ là ban ngày, chưa đến giờ hôn chúc ngủ ngon, với lại bụng anh còn đang dính một con dao đấy, anh muốn hôn hay muốn chết?”

Khả năng phục hồi nhanh cũng không nên lạm dụng thế này chứ? Lẽ nào anh không cảm thấy đau?

“Brahms, mau buông tôi ra, nếu không tôi sẽ thật sự…”

Cô còn chưa nói hết thì một bàn tay to đã bắt lấy tay cô, dẫn từng ngón tay lướt lên chiếc mặt nạ lạnh lẽo, rồi trượt xuống dưới.

Carly giật bắn, ánh mắt mở to đầy kinh ngạc. Cô muốn rút tay lại nhưng bị anh giữ chặt, không thể rút về.

Bàn tay còn lại của anh rời khỏi eo cô, đưa lên che mắt cô lại. Trong lúc giãy giụa, tay cô lệch đi, đầu ngón tay mát lạnh lướt qua chỗ yết hầu anh đang gồ lên.

“Ưm!”

Carly không thấy gì, chỉ nghe thấy một tiếng rên khẽ khàn. Dưới tay cô, lớp da khẽ run lên, yết hầu cũng trượt lên trượt xuống không yên.

Người đàn ông cao lớn trong bóng tối đang thở dốc. Anh kéo tay cô đặt lại nơi cằm, thì thầm, giọng khản đặc:

“Làm ơn!”

Đầu ngón tay mềm mại của Carly không thể tránh khỏi cảm giác rõ ràng đó. Cô im lặng mấy giây rồi mới hiểu được ý trong lời anh. Hàng mi dài bị tay anh che lên khẽ run rẩy như cánh bướm, khẽ chạm vào lòng bàn tay anh.

Mới không lâu trước đó thôi, Carly còn tưởng tượng cảnh mình ra lệnh cho người rối đáng thương kia phải phơi bày chỗ yếu đuối nhất để cô chạm vào, thỏa mãn sự tò mò tàn ác của bản thân. Vậy mà ý nghĩ xấu xa đó lại thành hiện thực theo cách thế này.

Cô chưa kịp làm gì cả, thậm chí lương tâm hiếm hoi của cô còn ngăn cô hành động vậy mà người rối đáng thương ấy lại cầu xin cô.

Rõ ràng lúc nãy trong phòng ăn, anh thà nhịn đói chứ không muốn cô nhìn thấy gương mặt đầy sẹo của mình. Rõ ràng lúc cô chỉ mới nhìn vào vết sẹo dưới cằm anh, anh đã hoảng sợ đến mức trốn luôn vào bóng tối.

Thế mà giờ đây chính anh kéo cô vào bóng tối, bịt mắt cô, bắt cô chạm vào phần cơ thể mà anh vẫn muốn che giấu, rồi thì thầm xin cô hãy hôn nó.

Sự thân mật vặn vẹo này khiến tim Carly đập loạn, mặt nóng bừng.

Cô chẳng còn phân biệt được cảm xúc trong mình nữa. Chỉ chợt nhớ ra cô vừa đâm anh một dao, trên tay cô còn dính máu anh, vậy mà lúc này những đầu ngón tay nhuốm máu ấy lại đang vuốt ve vết sẹo dưới cằm anh.

Một giây sau, Carly đưa bàn tay còn lại cũng dính máu đặt lên vai anh, nhón chân, đôi môi và hơi thở nóng nhẹ như lông vũ lướt qua vùng da nhạy cảm đầy sẹo ấy.

Ngay lập tức, cô cảm nhận được hơi thở Brahms trở nên hỗn loạn hơn, cơ bắp anh căng cứng từng chút một, làn da dưới cằm như căng ra đến cực hạn như thể đang cố gắng kìm nén điều gì đó.

Rầm!

Tiếng động lớn từ tầng dưới vang lên, lập tức khiến cả hai bừng tỉnh.

Carly mới ý thức được mình vừa làm gì, đỏ mặt đẩy mạnh Brahms ra. Khác với khi nãy đứng vững như tượng, lần này anh dễ dàng lùi lại.

Carly không muốn nghĩ về lý do anh lại yếu thế đến vậy lúc này. Cô quay phắt người, bước nhanh vài bước rồi “bốp!”, bật được đèn phòng tắm.

Ánh sáng tràn ngập căn phòng. Carly thoát khỏi bầu không khí dày đặc và kỳ lạ khi nãy, hít sâu, cố gắng lấy lại giọng điệu bình thường.

“Brahms, vì anh không ngoan, hôm nay hủy nụ hôn chúc ngủ ngon!”

Bên ngoài cánh cửa vọng lại một tiếng khàn khàn: “Tôi ngoan!”

Gì cơ? Anh ta chạy ra ngoài từ bao giờ?

Carly giật mình rồi tức giận quát lên: “Không được cãi!”

Cô cúi nhìn những vệt máu trên sàn và trên quần áo mình, vội vàng rời khỏi phòng tắm nhưng không thấy dấu máu nào trên sàn hành lang.

“Anh ở đâu?”

Căn phòng không có ai trả lời, Carly cười lạnh, làm chuyện xấu xong trốn không dám gặp cô à? Tốt thôi, cô cũng không muốn thấy mặt anh lúc này.

Cô quay người rời khỏi phòng khách nhưng chưa đi được bao lâu lại quay lại, đặt hộp cứu thương lên bàn trong phòng của người rối.

“Anh biết xử lý vết thương không?”

Lại là giọng nói khàn khàn vọng từ ngoài cửa: “Biết!”

Carly lườm, lẩm bẩm: “Bình thường thì chậm như rùa, lúc trốn thì nhanh thật!”

“Vậy tự lo lấy đi! Nhớ ăn sáng, còn nữa, lau sạch máu trong phòng tắm.”

Không ngoài dự đoán, Carly vẫn không thấy Brahms đâu ngoài hành lang. Khi cô quay đầu lại nhìn vào phòng, hộp cứu thương trên bàn đã biến mất.

Rõ ràng Brahms là bậc thầy trốn tìm, khi anh đã muốn trốn thì chẳng ai có thể tìm thấy.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc