Tiểu Thư Giả Mạo Cưỡng Bức Nam Chủ Âm U

Chương 6:

Trước Sau

break

Đi qua bức tường kính của phòng họp 33 tầng, Phương Chu nhìn thấy thiếu nữ ngồi nghiêng trên sô pha kia.

Mạc Ngu thờ ơ lướt màn hình, thẩm vấn từ microphone của cô truyền ra, trật tự rõ ràng, khiến cho chủ quản bộ phận trước mặt cô đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.

Mà cô chống cằm, ánh mắt nhẹ nhàng mang theo nụ cười.

Đó là lần đầu tiên Phương Chu nhìn thấy mặt mày của cô là như thế nào.

Là một ánh mắt đẹp đẽ linh động như có hồn.

Điều này lại làm anh nghĩ đến cây đa cổ thụ sinh trưởng bừng bừng trong rừng mưa nhiệt đới.

Gốc rễ của bóng cây cắm sâu xuống vùng đất đai màu mỡ lan ra bốn phía để tiếp tục sinh sôi nảy nở, dây leo leo đến tận trời mây, đan kết thành màng lưới rập rạp dày đặc như cánh chim vùng vẫy trên trời cao, một tầng lại một tầng, cành cây chậm rãi vươn ra dùng dây leo mềm mại của mình quấn chặt vào lòng đất khiến người ta hít thở không thông.

Mà hiện tại, cảm giác hít thở không thông xa lạ này hoàn toàn bao bọc lấy nửa người dưới của anh.

ŧıểυ công chúa to gan lớn mật, vậy mà lại dám một lần ngồi thẳng xuống hết.

Muốn chết đến nơi mà còn vẫn cậy mạnh như vậy.

Huyệt nhỏ chặt chẽ mυ"ŧ lấy dươиɠ ѵậŧ đỏ sưng, hai chân đang kẹp chặt thắt lưng anh run rẩy không ngừng, bàn tay nhỏ bé đáp xuống nắm chặt vạt áo trước ngực anh, khớp ngón tay nắm chặt đến trắng bệch, lộ ra ủy khuất lực bất tòng tâm.

Phương Chu không muốn thẳng thắn nói mình động tình với người phụ nữ này quá nhanh, khống chế thắt lưng bụng rồi ưỡn thẳng cột sống.

Lúc nằm trên ván giường lạnh lẽo cứng rắn, máu cả người đều tụ tập đến nơi bị cô quấn quanh, khó có thể tưởng tượng xiết chặt bao quanh thịt mềm sưng tấy giống như trấn an, nếp uốn bên trong lại tầng tầng xoay tròn rút chặt, bóp chặt chỗ yếu hại của anh.

Cổ họng của Phương Chu phát ra tiếng thở dốc cực lạc, ưỡn thắt lưng đẩy thẳng vào chỗ sâu nhất của cô, đụng phải vách tử ©υиɠ mềm mại, thắt lưng Mạc Ngu không ngừng phát run, cả người bám chặt vào người anh khó chịu tiết ra dâʍ ŧᏂủy̠ ướt đẫm.

"Ưm..." 

Cô đang nhịn đau khẽ hô, xoang mũi khụt khịt gắt gao che giấu tiếng khóc nức nở sắp tràn ra từ cổ họng.

Thật đáng thương, công chúa cũng có một ngày nằm dưới thân mặc cho anh dùng sức đùa bỡn. 

Móng tay Mạc Ngu móc vào chuôi đao, Phương Chu vẫn giữ nguyên tư thế bất động, vẫn có thể dễ dàng khiến cô rơi lệ.

"Phương Chu."

Mạc Ngu bỗng nhiên gọi tên anh, giọng điệu khàn khàn.

"Muốn được tha thứ sao?"

Phương Chu lau đi nước mắt tụ tập đến cằm của cô, chờ đóa hoa hồng kiều diễm này tự mình rơi xuống đầu cành, hèn mọn xin tha.

Mạc Ngu lại đặt tay lên trán anh, nhẹ nhàng lau đi vệt mồ hôi nóng bỏng cho anh, nhưng ánh mắt lại khinh miệt vô cùng: "Chuyện tôi hối hận nhất là không diệt trừ anh sớm một chút."
 

break
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc