Phương Chu nghe vậy, giơ tay giúp Mạc Ngu vén lên một sợi tóc: "Tôi không thiếu phụ nữ, sẽ không chạm vào cô."
"Nhưng tôi nghe nói gia chủ còn chưa qua lại với người phụ nữ nào đâu... Không sao, người bên ngoài đều nói ngủ với tôi một giấc đều đáng ngàn vàng, anh cũng có thể xem như một lần học tập."
Chất liệu vải lạnh lẽo cọ qua da thịt trần trụi của Mạc Ngu, khiến làn da cô run rẩy một chút.
"Vậy tôi càng không muốn chạm vào cô. Huống chi cô là em gái của tôi, Mạc ŧıểυ thư."
Em gái.
Rõ ràng là lời trào phúng, Mạc Ngu nghe xong cũng không giận: "Chẳng lẽ anh thật muốn nghe tôi gọi anh là anh trai sao? Đừng nóng vội, anh sẽ đồng ý."
Lưỡi dao bỗng nhiên nghiêng nửa tấc, trên cổ anh bị cắt ra thành một cái miệng nhỏ, dòng máu đỏ sẫm chảy ra khỏi vết cắt.
Lông mày Phương Chu cũng không nâng lên một chút, phảng phất như không có cảm giác, lạnh lùng nhìn cô giống như con thú bị nhốt trong lồng.
Mọi âm thanh đều quy về yên tĩnh, một trận gió nhẹ luồn qua khe cửa sổ cũ kỹ đổ nát thổi vào trong phòng.
Bảng huy hiệu gia tộc trên cửa gác mái đã bị ố vàng rỉ sét, lay động phiêu dật trong gió xuân.
Anh em họ hàng của nhà họ Mạc đấu đá nhau đã hơn mười năm, hào môn đời đời nối tiếp trong mười năm này đã bị lợi ích cùng phe phái trong ngoài của tập đoàn từng bước xơi tái, hiện tại cũng chỉ còn một cái vỏ rỗng.
Thẳng đến khi gia chủ hiện tại cũng chính là Phương Chu trở về, mới khiến cho công ty của nhà họ Mạc không bị bán đi.
Thắng làm vua thua làm giặc, Mạc Ngu làm ŧıểυ thư giả mạo suốt gần hai mươi năm bây giờ lại rơi vào kết cục mặc cho người ta chế nhạo ức hiếp.
Sắc trời ngoài cửa ảm đạm, bên trong cũng là tràn ngập mùi khói thuốc súng không tiếng động.
Mạc Ngu ngồi ở phía dưới eo bụng Phương Chu, từ từ nâng mông lên, để hai thân thể dán sát vào nhau.
Vòng eo mảnh khảnh đi về phía trước, dưới thân của hai người liền mập mờ chạm vào nhau.
Mặt cô không đổi sắc mỉm cười, không mang theo kỹ xảo bắt đầu cọ quậy giữa háng anh.
Cặp mông cùng bắp chân nuột nà trắng nõn, mỗi một tấc da thịt đều mềm mại đến không thể tưởng tượng nổi, mang theo hơi nóng ẩm ướt ấm áp, giống như bồ câu trắng mới sinh đậu ở giữa háng anh.
Trắng trẻo mềm mại, ẩm ướt co giãn mười phần.
Bầu ngực sữa trắng nõn lắc lư theo động tác gần ngay trước mắt, ở giữa là hai núm vυ" như anh đào chín mộng vừa non nớt vừa đáng yêu đang dần dần sưng tấy lên.
Mạc Ngu nâng nửa người dưới lên, hai cánh mông tuyết trần trụi run rẩy, không ngừng nhấp nhô đưa đẩy giữa háng anh.