Ethan nhìn chàng trai trước mặt, tấm lưng vốn thẳng tắp nay như không chịu nổi gánh nặng mà hơi cong xuống. Anh ta chôn mặt vào hai bàn tay, xoa bóp vài lần, rồi ngẩng lên với đôi mày nhíu chặt đầy tâm sự không thể giải tỏa, ánh mắt trở nên mơ hồ.
Ethan vừa định nói thêm vài lời an ủi thì nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên phía sau.
Hiển nhiên, Thịnh Thiên Dương cũng nghe thấy. Cả hai đồng loạt quay đầu, thấy Giang Dụ Bạch đang đi chân trần bước về phía họ, dáng đi nghiêng ngả, một tay vẫn đang dụi đôi mắt ngái ngủ.
Thịnh Thiên Dương gần như bật khỏi ghế sofa ngay lập tức. Anh ôm lấy Tiểu Đảo vẫn chưa tỉnh hẳn vào lòng mình, đưa tay nắm lấy lòng bàn chân mịn màng, lạnh buốt của cậu.
“Sao lại không đi dép mà chạy ra ngoài nữa thế, Tiểu Đảo? Sau này không được như vậy nữa đâu, trời lạnh thế này mà…”
Ethan nhìn Thịnh Thiên Dương đang tất tả tìm dép cho cậu bé, nghe anh nói mấy lời cằn nhằn như một ông bố già, chợt cảm thấy có lẽ trước đây anh đã đánh giá sai người đàn ông này.
Dáng vẻ như sắp cưng chiều cậu nhóc đến tận trời xanh thế này, làm sao trông giống một kẻ ngược đãi cậu nhóc được chứ? Có lẽ, những vết thương trên người cậu bé mà anh nhìn thấy trước đây là do một nguyên nhân khác.
Nghĩ vậy, Ethan muốn hỏi rõ hơn về điều đó. Nhưng anh lại thấy người đàn ông đối diện đột nhiên sững sờ, khuôn mặt dần trở nên ảm đạm và đầy vẻ hối hận.
Ánh mắt anh ta lặng lẽ rơi vào khoảng không, không biết qua bao lâu, Ethan mới nghe thấy anh ta cất tiếng, giọng khàn khàn.
“Là lỗi của anh, lỗi của anh…” Thịnh Thiên Dương ôm Tiểu Đảo trong lòng chặt hơn, cơ thể khẽ run rẩy, khóe mắt hơi ửng đỏ. “Biết em sợ bóng tối mà vẫn nhốt em trong phòng tối, biết em không muốn ở bên cạnh anh mà vẫn ép buộc em về đây…”
Thậm chí, anh không thể kể ra hết những tội lỗi của mình, bởi chúng quá khó để thốt nên lời. Nghĩ lại từng chuyện, anh nhận ra mình đã làm tổn thương Tiểu Đảo nhiều đến mức nào.
Căn phòng lập tức chìm trong sự tĩnh lặng nặng nề, chỉ còn nghe được tiếng thở khe khẽ.
“Thịnh, có lẽ anh cần điều trị tâm lý.” Sau một khoảng lặng dài, Ethan mới nghiêm túc nhìn anh và nói.
Cuối tháng ba, thời tiết New York dần trở nên ấm áp, hoa anh đào ở Công viên Trung tâm đang nở rộ rực rỡ.
Thịnh Thiên Dương sau khi tan làm đã cố ý bảo tài xế đi đường vòng, băng qua nửa thành phố New York để đến tiệm bánh ngọt mà Tiểu Đảo yêu thích nhất.