Toàn công ty chỉ có thư ký Chúc Doanh – người được điều từ trong nước sang – biết rằng ông chủ không phải là một người không có sự dịu dàng hay kiên nhẫn. Chỉ là, mặt ấy của anh chỉ dành cho một người duy nhất.
Đêm Giáng Sinh, Chúc Doanh bất ngờ nhận được cuộc gọi của Thịnh Thiên Dương, phải băng qua gần nửa thành phố New York để xếp hàng suốt ba tiếng trước tiệm bánh ngọt mà ông chủ chỉ định, mua được một hộp bánh donut phiên bản giới hạn cho Giáng Sinh và một chiếc bánh kem tạo hình cây thông Noel.
Sau đó, cô lại mất gần hai tiếng để vượt qua đoạn đường tắc tại trung tâm New York. Cuối cùng, lúc 8 giờ 15 tối, Chúc Doanh ôm hộp bánh trong tay, đến trước cửa nhà ông chủ.
Người mở cửa là một người đàn ông trung niên tóc bạc, mắt xanh – chính là Owen. Ông lịch sự mời cô vào và rót cho cô một cốc nước ấm.
Cô mỉm cười nói cảm ơn, ánh mắt bị thu hút bởi cây thông Noel khổng lồ trong phòng khách. Trên đó treo đầy những dây đèn, chuông nhỏ và bông tuyết, dưới gốc cây chất đầy các hộp quà được gói tinh xảo.
Chúc Doanh không khỏi ngạc nhiên. Không ngờ một ông chủ bề ngoài lạnh lùng, tàn nhẫn lại có tâm hồn lãng mạn và thích sự trang trọng đến thế. Nhờ vậy, cô mới có cơ hội bước chân vào tòa nhà dân cư cao nhất thế giới mà ông chủ đang ở, được chiêm ngưỡng thế giới của những người giàu có.
Khi cô uống hết nước, định cáo từ ra về, thì thấy ông chủ cao lớn, điển trai của mình dắt tay một thiếu niên xinh đẹp bước ra từ phòng ngủ. Anh còn cúi xuống, thì thầm điều gì đó bên tai thiếu niên.
Gương mặt vốn luôn nghiêm nghị của anh lúc này nở nụ cười dịu dàng, khiến Chúc Doanh không dám tin vào mắt mình.
Thiếu niên được anh nắm tay chặt chẽ, mái tóc bù xù, trông như vừa tỉnh ngủ, đôi mắt vẫn còn mơ màng.
Nhưng dù là như thế, Chúc Doanh vẫn không khỏi cảm thán: Từ trước đến nay, cô chưa từng thấy đôi mắt nào đẹp như vậy. Con ngươi trong suốt lấp lánh, ánh lên tia sáng long lanh tựa pha lê thượng hạng.
Chúc Doanh đứng yên, sửng sốt nhìn ông chủ dắt thiếu niên vào phòng ăn, nhẹ nhàng bế cậu ngồi xuống ghế, mở hộp bánh donut ra. Anh chọn chính xác chiếc bánh phủ chocolate rồi đưa đến tay cậu.
Từ đầu đến cuối, thiếu niên không nói một lời, chỉ ngoan ngoãn cúi đầu, tay cầm chiếc bánh cắn từng miếng nhỏ. Chocolate dính đầy trên gương mặt, được Thịnh Thiên Dương dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau sạch.
“Cậu Thịnh đã hứa với thiếu gia rằng, chỉ cần cậu ấy tỉnh dậy sẽ được ăn bánh donut và bánh kem. Cảm ơn cô nhiều, cô Chúc.”
Giọng nói của Owen bất chợt kéo Chúc Doanh đang há hốc miệng sững sờ trở về thực tại. Cô quay đầu, thấy người đàn ông mắt xanh đứng bên cạnh, mỉm cười nhìn mình.
Cô lắp bắp đáp lại: “Không có gì, đây là việc tôi nên làm.” Rồi lặng lẽ rời khỏi nhà.