Thậm chí, anh còn tìm lại vị bác sĩ tâm lý từng chữa trị cho mình, người có kinh nghiệm hàng đầu ở Bắc Mỹ, và thuê ông ấy trở lại. Cả hai đã thống nhất vài ngày nữa sẽ đến nhà để khám cho Tiểu Đảo.
Khói trắng từ từ được thổi ra từ miệng Thịnh Thiên Dương, cuộn mình trong không trung.
Kể từ sự việc xảy ra ngày hôm qua, Tiểu Đảo như mất đi khả năng nói chuyện. Không một lời nào thoát ra khỏi miệng cậu.
Từ lúc Thời Hoài bị tiêm thuốc mê và bị lôi đi, đến khi anh ôm Tiểu Đảo đang quỳ trên đất về nhà, cậu chỉ lặng lẽ khóc, cắn chặt môi không phát ra một tiếng động. Gương mặt cậu đỏ bừng vì nín thở, như sắp ngất đi.
Bất kể Thịnh Thiên Dương dỗ dành hay tàn nhẫn đe dọa, Tiểu Đảo vẫn im lặng, không thốt nổi một lời. Đôi mi dài rủ xuống, run rẩy theo từng tiếng nấc, tựa như cánh bướm mỏng manh đang vỗ nhẹ.
Chỉ đến khi này, Thịnh Thiên Dương mới bắt đầu tự vấn liệu mình có đi quá giới hạn hay không.
Chính anh đã dùng những thủ đoạn cực đoan nhất để ép Tiểu Đảo phát điên... ép cậu phải lặp đi lặp lại câu “không muốn gặp lại anh ta nữa.”
Nhưng tại sao anh vẫn không thỏa mãn?
Rốt cuộc anh muốn một Tiểu Đảo như thế nào?
Là một người vĩnh viễn không thể chống lại ý chí của anh, mãi mãi mềm mại nằm trong lòng anh, ngoan ngoãn, nghe lời? Hay là một Tiểu Đảo đầy sức sống, ngạo nghễ, tươi sáng, biết cười, biết giận, biết hờn dỗi?
Tiểu Đảo của ngày trước sẽ giận dỗi, mỗi lần tức giận, hai má phồng lên, khiến người ta không kìm được mà đưa tay chạm vào gò má trắng nõn ấy.
Tiểu Đảo của ngày trước còn biết làm nũng, giữa đám đông vẫn vô tư kéo tay người ta, đung đưa mãi cho đến khi nhận được cây kẹo vị dưa hấu mà người đó luôn cất trong túi.
Đó mới chính là Tiểu Đảo thật sự. Có lẽ đó mới là Tiểu Đảo mà anh thực sự muốn có.
Anh thường nghĩ, nếu từ nhỏ người bên cạnh Tiểu Đảo là anh thì sẽ ra sao. Khi đó, anh có thể đường hoàng đứng cạnh cậu, tận hưởng ánh nhìn mà cậu chỉ dành riêng cho anh.
Khi đó, anh sẽ không cần giống như chuột sống trong bóng tối, thèm khát ánh trăng tròn trịa mà người khác đang sở hữu.
Anh đã dùng những cách chẳng ra gì để cướp lấy ánh trăng đó, mong rằng nó có thể thắp sáng thế giới u ám của anh. Nhưng ánh trăng ấy không hề ban cho anh chút ánh sáng nào, mà chỉ khiến anh đập vỡ nó thành từng mảnh.
Những mảnh vỡ vương vãi khắp nơi, tỏa ra hơi thở tuyệt vọng.