"Nhưng tôi khuyên cậu sau này bớt để tâm đến Tiểu Đảo đi, nếu không, tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì. Nếu cậu muốn Tiểu Đảo sau này có thể sống như một con người, vậy thì đừng đến tìm em ấy nữa."
Trong đôi mắt sắc bén của Thịnh Thiên Dương hiện lên ánh nhìn như kẻ khát máu, khiến người ta không khỏi rùng mình.
"Về phần hiện tại..." Thịnh Thiên Dương cúi nhẹ đầu, ánh mắt hờ hững nhìn thiếu niên trên chiếc xe lăn, đôi mắt chứa đầy vẻ chế giễu lạnh lùng, "Tôi có thể để cậu gặp em ấy lần cuối. Dù sao sau này cũng sẽ không có cơ hội gặp lại nữa."
Thời Hoài và Biên Tuân sững sờ tại chỗ, thậm chí còn chưa kịp phản ứng trước những lời này thì đã nghe thấy âm thanh cửa gỗ khắc hoa bằng gỗ đỏ nặng nề phía sau bị đẩy ra.
Cảnh tượng trước mắt khiến thiếu niên đỏ mắt thà tin rằng bản thân đang nằm mơ, thà rằng tin tất cả những gì trước mặt chỉ là cảnh tượng hư ảo trong cơn mê.
Giang Dụ Bạch được người hầu dìu ra. Vì lâu ngày không được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, làn da vốn trắng ngần nay trở nên nhợt nhạt đến mức bệnh hoạn.
Tiểu Đảo, người trước kia mỗi lần nhìn thấy Thời Hoài đều vui mừng lao vào lòng anh, đôi mắt xinh đẹp luôn rạng rỡ ánh sáng, giờ đây toàn thân run rẩy co rúm lại. Đôi mắt to tròn mất hết tia sáng, viền mắt ướt đẫm, chóp mũi đỏ ửng một cách đáng thương. Ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm xuống mặt đất, dường như không cảm nhận được bất cứ điều gì xảy ra xung quanh.
Về sau, Thời Hoài đã nhiều lần nhớ lại cảnh tượng hôm đó. Mỗi lần nghĩ đến, trái tim như bị hàng ngàn mũi tên xuyên thủng, nỗi đau sắc nhọn từng chút từng chút lan tỏa từ sâu thẳm, cho đến khi linh hồn anh không thể kiểm soát nổi mà run rẩy.
Anh luôn cảm thấy, thực ra Thời Hoài chân chính đã chết vào ngày hôm ấy.
Trong khoảnh khắc đó, Thời Hoài chỉ cảm thấy bên tai mình vang lên những âm thanh ù ù, ý thức chập chờn không ổn định. Ánh nắng chói lóa đổ tràn trên mặt khiến anh bừng tỉnh. Anh cố mở đôi mắt nặng trĩu, những bóng sáng mờ ảo dần trở nên rõ ràng hơn. Anh trừng to mắt, nhìn chăm chăm vào cảnh tượng trước mặt với vẻ không dám tin.
Mọi thứ đều là thật.
Không phải mơ.
Thật sự không phải mơ.
Như thể có thứ gì đó bị rút cạn từ tứ chi và lục phủ ngũ tạng của anh. Gương mặt anh mất hết huyết sắc, và rồi anh gào lên một tiếng xé lòng, giống như một con thú hoang sắp chết đang rên rỉ trong đau đớn.