Tiểu Thiếu Gia Xinh Đẹp Đừng Mơ Trốn Thoát

Chương 34: Nhất định phải yêu thương cậu ấy

Trước Sau

break

Trong đầu bà từng bao lần tưởng tượng cảnh tượng ấy, cảnh cậu bé nhỏ nhắn đáng yêu trong bộ trang phục của một hoàng tử xinh đẹp, tay trong tay con trai bà, bước ra giữa bầu trời đầy sao.

Tiểu Đảo xứng đáng có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời. Nhưng giờ đây, đứa trẻ đáng thương ấy chẳng còn lại gì cả.

Trong lòng bà thầm oán trách người chồng máu lạnh, không chút tình người của mình. Ánh mắt bà dừng lại trên đôi chân bó bột của con trai, dịu dàng an ủi cậu rằng ngày mai bà sẽ sắp xếp người đưa cậu về nước. Nhưng vì công việc, bà không thể đi cùng cậu, mà phải quay lại New Zealand ngay lập tức.

Tịch Tuệ Văn để lại chiếc máy bay riêng cho Thời Hoài. Khi người hầu chuẩn bị đẩy chiếc xe lăn của cậu lên máy bay, bà gọi họ lại.

Chưa kịp nói gì, nước mắt đã không ngừng tuôn rơi.

“Con trai, phải chăm sóc bản thân cho thật tốt.” Bà dịu dàng vuốt ve gò má của Thời Hoài. “Khi tìm được Tiểu Đảo, nhớ gửi tin nhắn cho mẹ, để mẹ yên tâm.”

“Con phải thật sự chăm sóc Tiểu Đảo, nó muốn ăn gì, chơi gì, con đều phải chuẩn bị sẵn sàng cho nó. Dù Tiểu Đảo có nổi giận thế nào, cũng phải dỗ dành như trước kia. Hãy nói với nó rằng dì Tịch bận xong việc này sẽ về ngay với nó. Nếu nó nhớ ba mẹ…”

Nói đến đây, nước mắt của Tịch Tuệ Văn tựa chuỗi ngọc bị đứt, lăn dài không ngớt. Bà không buồn lau nước mắt, chỉ nắm chặt tay Thời Hoài, thổn thức: “Con nhất định phải yêu thương Tiểu Đảo, yêu thương thằng bé thật nhiều. Thằng bé chỉ còn chúng ta thôi…”

Cuối cùng, Tịch Tuệ Văn buông tay con trai ra, đứng yên nhìn người hầu đẩy xe lăn của cậu lên máy bay. Bà dõi theo bóng dáng con, cho đến khi gió thổi khô những vệt nước mắt trên gương mặt mình.

...

Để đảm bảo an toàn, chiếc máy bay không hạ cánh tại điểm đã định. Thời Hoài gần như có thể khẳng định rằng Thời Việt Sơn đã đưa người chờ sẵn tại đó, chỉ cần cậu đáp xuống.

Vì vậy, theo yêu cầu của cậu, phi công đã đổi hướng bay, hạ cánh tại sân bay tư nhân của nhà Biên Tuân.

Người giúp việc đẩy Thời Hoài ra khỏi máy bay, ngay lập tức Biên Tuân đã đợi sẵn từ lâu lao đến kiểm tra khắp người cậu. Sau khi xác nhận ngoài cái chân trái đang bó bột thì không có vết thương nào khác, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.

“Chiêu này của cậu quả thật rất táo bạo, vì Tiểu Đảo mà ngay cả mạng cũng không màng.” Biên Tuân vừa đẩy xe lăn vào biệt thự vừa nói, “Yên tâm đi, lão Biên và anh trai tôi đều đang họp ở thủ đô, sẽ không báo tin cho ba cậu đâu.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc