Khi đó, Tiểu Đảo chắc hẳn đã nghĩ mình cuối cùng cũng tìm thấy ánh sáng, thoát khỏi vực sâu thăm thẳm phía sau.
Vậy mà ông đã làm gì?
Chính tay ông không chút do dự, đẩy cậu một lần nữa xuống đáy vực.
Khi Tiểu Đảo bị thiếu gia nhà họ Thịnh ôm chặt vào lòng, gào khóc đến tan nát tâm can gọi tên ông, ông chỉ dám trốn trong góc tối không xa. Ngay cả người tài xế đứng bên cạnh cũng không nỡ nhìn cảnh tượng đó, thở dài rất nhiều lần.
Nhưng ông, kẻ hèn nhát, chỉ có thể đứng đó, trong góc khuất phủ bóng tối, trơ mắt nhìn Tiểu Đảo sau khi nghe thiếu gia nhà họ Thịnh thì thầm điều gì, liền im lặng. Đôi mắt to tròn của cậu, ánh sáng từng long lanh rực rỡ, giờ đây hoàn toàn vụt tắt, chỉ còn lại sự tuyệt vọng sâu thẳm.
Lúc này, từng lời mà Thời Hoài thốt ra tựa như những lưỡi dao sắc bén, nhọn hoắt, không chút nương tay mà đâm thẳng vào tim Thời Việt Sơn.
Ý thức của Thời Việt Sơn đột nhiên trở nên mơ hồ, chỉ lờ mờ nghe thấy tiếng tri hô và huyên náo xung quanh, cùng với đó là âm thanh đồ vật rơi xuống đất. Đến khi ông định thần lại, cảnh tượng trước mắt là Thời Hoài bị vài vệ sĩ cao lớn mạnh mẽ ép chặt xuống đất ngay trước cổng lên máy bay.
Nhân viên an ninh sân bay định bước tới can thiệp nhưng lập tức bị nhóm vệ sĩ khác ngăn lại.
“Thời tổng...”
Những vệ sĩ đang giữ chặt cậu thiếu gia nhà họ Thời đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Thời Việt Sơn. Dưới tay họ, Thời Hoài vùng vẫy như thể muốn liều mạng, nhưng họ không dám nới lỏng tay, sợ rằng chỉ cần buông ra, cậu sẽ lập tức bỏ chạy. Tuy nhiên, nếu cứ tiếp tục khống chế như vậy, họ cũng lo lắng sẽ khiến cậu bị thương.
Thời Việt Sơn đưa tay xoa thái dương đang đau nhói, trầm mặc hồi lâu rồi cuối cùng phát ra mệnh lệnh bằng giọng nói khàn khàn, nặng nề.
“Đưa đi.”
Thời Việt Sơn đi ở phía sau, nhìn đám vệ sĩ trói ngược tay Thời Hoài, nhét cậu vào ghế sau của xe, rồi lạnh lùng đóng mạnh cửa xe lại.
...
Thời Hoài bị giam giữ trong một căn biệt thự ở vùng ngoại ô London. Thời Việt Sơn ngay hôm đó đã quay về nước, để lại phần lớn vệ sĩ ở đây để canh giữ, không cho cậu bước ra khỏi phòng nửa bước.
Thời Việt Sơn không cử người thu điện thoại của Thời Hoài, có lẽ ông biết rõ rằng dù có giữ điện thoại, cậu cũng không thể cầu cứu ai, bởi chẳng một ai dám giúp cậu.
Thời Hoài tựa lưng vào cánh cửa, chậm rãi trượt xuống, tay ôm lấy mặt, các khớp ngón tay siết chặt đến trắng bệch. Lòng bàn tay cậu dần thấm đẫm hơi ấm, không rõ đó là mồ hôi hay nước mắt.