Dưới tay áo, cổ tay Hứa Chí Hội siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch. Anh không thể hiểu được giữa Thịnh Thiên Dương và Tiểu Đảo có mối thù oán gì mà lại khiến hắn ra tay tàn nhẫn với một người vừa trải qua mất mát như vậy.
Anh không dám tưởng tượng cảm giác của Tiểu Đảo khi mất đi người thân, toàn bộ tài sản bị tịch thu, mọi người xung quanh né tránh như gặp phải bệnh dịch. Lúc đó, Tiểu Đảo cô đơn, tuyệt vọng đến nhường nào?
Nhưng họ – những cậu thiếu gia lớn lên trong nhung lụa, từ nhỏ đã sống trong môi trường an lành – không quen với việc nghĩ xấu về lòng người. Ngay cả lúc này, họ vẫn ôm hy vọng đơn thuần, cho rằng có lẽ Thịnh Thiên Dương làm vậy là để bảo vệ Tiểu Đảo khỏi kẻ xấu, hoặc ít nhất là đang chăm sóc Tiểu Đảo thật tốt.
Sau khi gọi không biết bao nhiêu lần mà vẫn không liên lạc được với Giang Dụ Bạch, Thời Hoài run rẩy bấm số của Thịnh Thiên Dương.
Chỉ sau vài giây, điện thoại được bắt máy.
“Thiên Dương ca, Tiểu Đảo... Tiểu Đảo đang ở chỗ anh đúng không?”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khẩy mơ hồ. Sau khi để Thời Hoài và Hứa Chí Hội mòn mỏi chờ đợi hơn mười giây, giọng nói lười biếng của Thịnh Thiên Dương mới cất lên:
“Đúng vậy, cậu ấy đang ở chỗ tôi.”
“Cảm ơn anh đã chăm sóc Tiểu Đảo trong thời gian qua. Em sẽ sớm trở về nước để đón em ấy...”
Chưa dứt lời, Thời Hoài đã bị giọng nói lạnh lẽo từ đầu dây bên kia cắt ngang:
“Không cần cảm ơn, cậu ấy rất ngoan.”
Ánh mắt Thịnh Thiên Dương dừng lại ở Giang Dụ Bạch, người đang ngồi bệt dưới đất, co ro ôm đầu gối. Cậu run rẩy không ngừng vì thiếu sự an ủi.
Thật sự rất ngoan. Ngoan đến mức dù bị nhốt trong căn phòng tối tăm cũng không còn gào khóc như trước. Chỉ mở to đôi mắt trống rỗng, nước mắt lặng lẽ chảy dài, hàng mi dài cụp xuống ngoan ngoãn, run rẩy như cánh bướm dưới ánh trăng.
“Thiên Dương ca, anh đưa điện thoại cho Tiểu Đảo đi. Em gọi cho em ấy mãi không được, em muốn...”
“Không cần thiết.”
Thời Hoài ngẩn người, chưa kịp hiểu ý tứ trong lời nói của Thịnh Thiên Dương.
“Cậu cũng không cần đến tìm Tiểu Đảo. Cậu ấy không muốn gặp cậu nữa.”
“Từ nay về sau cũng đừng gặp lại, đừng quấy rầy cuộc sống của chúng tôi.”
Cuộc gọi bị cắt đứt, trong điện thoại chỉ còn lại tiếng tút tút lạnh lẽo vang lên không ngừng.
Thời Hoài dần dần không còn nghe rõ tiếng Hứa Chí Hội tức tối mắng mỏ bên cạnh, cũng chẳng nghe thấy lời hỏi han quan tâm của nhân viên xung quanh. Những âm thanh ồn ào cùng lúc vang lên bên tai, nhưng lại trở nên xa xăm và mơ hồ, tựa như một giấc mơ phức tạp và hỗn độn.