Những viên ngọc trai ướt đẫm sáng loá mắt, phản chiếu gương mặt đau lòng của Phó Đình Xuyên.
Đôi vai vợ nhỏ của hắn run rẩy hai lần, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, từng giọt chạm vào đầu quả tim hắn.
Cả trái tim như bị một bàn tay to quấn đầy gai hung hăng nắm lấy, rồi hung hăng kéo mạnh một cái.
Phó Đình Xuyên ôm người vào trong ngực, bàn tay to lau nước mắt cậu, trong lòng chua xót khó tả, chua chát như lu giấm bị đánh đổ.
“Em thích hắn như vậy sao?”
“Bảo vệ hắn như vậy sao?”
Thích hắn ta thích đến mức, không thể chịu được khi nghe hắn nói bất cứ điều xấu xa đối với hắn ta.
Phó Đình Xuyên rũ mắt nhìn về phía người đang dựa vào trong lòng ngực hắn, lần đầu tiên có cảm giác thất bại bất lực.
Nước mắt cậu chính là vũ khí tốt nhất.
Cuốn lấy hắn, cũng trói buộc hắn.
Cậu rơi vài giọt nước mắt, bản thân sẽ đau lòng như bị kim đâm vào liên tục.
Đau lòng đến mức......
Hận không thể đáp ứng cậu tất cả.
Nghe vậy, Khương Lạc Lạc thoát ra từ trong lòng ngực hắn, ngẩng đầu lên, nước mắt trên mặt còn chưa khô, lông mi đen rậm ướt nhẹp từng cụm từng cụm, xua đi hơi nước nơi đáy mắt.
“Phó Đình Xuyên, em vốn dĩ thích anh......”
“Anh chính là anh ấy, anh ấy vốn dĩ cũng chính là anh, hai người các anh cùng nhau tồn tại trong khối thân thể này, hai người các anh vốn dĩ chính là một người.”
Khương Lạc Lạc duỗi tay ôm lấy eo hắn, ngước đôi mắt mơ hồ nghiêm túc nhìn hắn, giọng nói nhẹ nhàng, “Em không muốn anh xảy ra chuyện, em muốn anh thật khỏe mạnh......”
Phó Đình Xuyên rũ mắt, không nói gì, nhưng yên lặng duỗi tay lau nước mắt treo trên lông mi Khương Lạc Lạc.
Tay nhỏ mềm mại cầm cổ tay của hắn, động tác của Phó Đình Xuyên dừng một chút, tùy ý để Khương Lạc Lạc xòe bàn tay hắn ra.
Sau đó nhìn Khương Lạc Lạc chậm rãi đặt sườn mặt vào lòng bàn tay hắn.
Vẻ mặt ngoan ngoãn, lòng tràn đầy ỷ lại.
Hầu kết Phó Đình Xuyên lăn lộn một chút, chỉ cảm thấy trong lòng như bị cái đuôi mèo con cào cào, tê tê ngứa.
Hắn thở dài.
Cúi đầu xuống, cánh môi in lên khóe môi Khương Lạc Lạc.
Quên đi.
Chẳng qua chỉ là mọi thứ đều dựa vào hắn ta thôi.
-
Khương Lạc Lạc ôm giỏ ngọc trai vào trong ngực, nhìn Phó Đình Xuyên tự nhốt mình trong phòng.
Hắn nói, hắn muốn dựa theo phương pháp của giáo sư Biện, thử giao tiếp cùng nhân cách thứ nhất của Phó Đình Xuyên.
Lúc trước khi đi, hắn khom lưng hôn hôn trán Khương Lạc Lạc, chân dài rời đi nhanh chóng.
Khương Lạc Lạc vuốt cảm xúc mát lạnh còn lưu lại trên trán, ngơ ngẩn mà nhìn về hướng Phó Đình Xuyên rời đi, thẳng đến khi cửa đóng lại, mới chậm rãi rũ đầu xuống.
Tầm mắt rơi xuống chỗ làn váy và bắp chân giao nhau, cậu duỗi tay sờ vào dấu vết trên đó, trong cơn hoảng hốt lại thấy bộ dáng độc ác của nhân cách thứ hai Phó Đình Xuyên hơn một tiếng trước.
Trong miệng hắn nói tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người đàn ông kia, nhưng thực ra khi đối mặt với bản thân, đã kiềm chế và thả nhẹ động tác.
Cậu đương nhiên biết Phó Đình Xuyên hận người đàn ông trong tưởng tượng kia bao nhiêu, hận đến mức cho dù biết người đàn ông kia chính là một nhân cách khác của hắn, vấn đề đầu tiên hỏi giáo sư Biện, cũng vẫn là làm cách nào mới có thể giết hắn.
Nhưng vì bản thân, hắn sẵn lòng buông tất cả.
Sẵn lòng đi giải hòa cùng nhân cách khác.
Khương Lạc Lạc giơ tay sờ sờ nơi tim mình, mí mắt không nhịn được lại chua xót.
【 Ký chủ! Sao cậu làm được? 】
Giọng nói hệ thống đột nhiên vang lên, dọa Khương Lạc Lạc run run một chút, sương mù sắp vọt tới hốc mắt cũng lập tức bị đẩy ra ngoài.
Khương Lạc Lạc: “...... Sao cứ phải lúc kinh lúc rống vậy*?”
*一惊一乍: yi jing yi zha: Nó dùng để chỉ một người quá lo lắng hoặc phấn khích, cư xử bất thường và cường điệu và khiến mọi người sợ hãi. Đôi khi nó cũng có nghĩa là sự thể hiện và cảm xúc phong phú và đúng chỗ. Nó có nghĩa là làm ầm lên, có nghĩa là phản ứng thái quá trước những việc nhỏ nhặt.
【 Trời ơi! Mới không gặp có mấy ngày ngắn ngủi, mà cậu đã nâng độ hảo cảm của hai tuyến trình lên hơn 90 cùng một lúc! 】
【 Cậu tiến vào thế giới này mới bao lâu chứ!! 】
Hệ thống tấm tắc ngợi khen: 【 Ký chủ, thật không ngờ tới, thì ra cậu còn là thiên tài công lược vai ác! 】
Khương Lạc Lạc bị nó khen có chút ngượng ngùng, ngón tay trong lúc vô ý xoa xoa ngọc trai trong giỏ, “Tôi, tôi cũng không có làm cái gì......”
Giọng nói máy móc của hệ thống lại rõ ràng phấn khởi lên: 【 Nếu cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa, nhiệm vụ của thế giới này có thể hoàn thành, cậu sẽ có thể rời đi! 】
Nghe được từ rời đi, động tác nắm ngọc trai của Khương Lạc Lạc dừng một chút.
Hệ thống không để ý tới phản ứng của cậu, tiếp tục ở nơi đó lầm bầm lầu bầu với chính mình:
【 Tôi nói này, thế giới nhiệm vụ thứ nhất đều là những nhiệm vụ cơ bản rất đơn giản, tuy rằng nhân cách của đối tượng công lược có chút vấn đề nhỏ, nhưng khó khăn cũng không tăng lên bao nhiêu~ cậu vẫn hoàn thành rất thuận lợi ~】
Khương Lạc Lạc nắm chặt ngón tay: “Độ hảo cảm đến 100, thì phải rời đi liền sao?”
【 Đương nhiên! 】
Hệ thống đắc ý dào dạt: 【 Hệ thống này của chúng tôi rất nhanh nhạy, một khi độ hảo cảm đạt tới 100, ký chủ cậu lập tức có thể thoát ra thế giới này, biến mất khỏi đây 】
Khương Lạc Lạc: “Vậy...... Hắn ở đâu?”
Hệ thống: 【 Những người khác ở thế giới này sao? Chắc chắn là tiếp tục sinh hoạt dựa theo trạng thái này~ nhưng đây không phải là điều, cậu nên quan tâm ~】
【 Đúng rồi, đầu não bên kia đã hoàn thành hơn phân nữa bài kiểm tra đo lường của tôi, tôi sẽ có thể nhanh chóng trở về bên cạnh cậu. 】
【 Nhưng cuối cùng tôi cũng biết nguyên nhân của việc trục trặc lần này là cái gì, một đống hệ thống xếp hàng chờ đợi kiểm tra đo lường ở phòng kiểm tra, tôi cùng bọn họ nói chuyện phiếm mới biết được, thì ra lần này tất cả bọn họ đều gặp rất nhiều vấn đề vì cùng một nguyên nhân ——】
Hệ thống hỏi Khương Lạc Lạc với vẻ mặt nhiều chuyện: 【 cậu đoán xem là bởi vì sao? 】
Tâm thần Khương Lạc Lạc không yên mà lắc lắc đầu, “Tôi không biết.”
Hệ thống cố ý hạ giọng, 【 Nghe nói, là hành động của vị nhân vật lớn một tay khống chế sở hữu đầu não, hắn che giấu tung tích tiến vào hệ thống nào đó để theo đuổi vợ nhỏ của hắn, bởi vì năng lượng trên người hắn quá lớn, nên lúc đó mới làm phòng tổng điều khiển rối loạn......】
【 chậc chậc chậc...... Loại yêu đương ngọt ngào này, còn có diện mạo thật của vị kia, nếu có thể cho tôi nhìn một lần, dù tôi có trở về tìm kiếm và giết hắn mười tám lần cũng đáng! 】
【 Nhưng mà cũng không biết là cái hệ thống nào xui xẻo như vậy, gặp phải vị này, rất có thể sẽ tiếp tục bị trục trặc......】
Trong lòng Khương Lạc Lạc rối thành một cục, cậu cũng không nghe kĩ hệ thống nói cái gì, vội vàng đẩy đối phương trở về để tiếp tục thăng cấp.
Nhiệm vụ hoàn thành sẽ phải rời đi, cậu sẽ không bao giờ trở lại thế giới này, sẽ không bao giờ nhìn thấy Phó Đình Xuyên nữa......
Sẽ không còn ai không chút do dự mà cứu cậu, ôm cậu vào trong ngực, hôn trán cậu......
Sẽ không còn người nào yêu cậu như Phó Đình Xuyên......
Ngón tay Khương Lạc Lạc cuộn tròn lại.
Hai giọt nước mắt “Lách tách” rớt xuống.
Lúc trước cậu còn nói cậu không muốn tiến vào cái hệ thống này...... cậu căn bản không thích hợp làm loại nhiệm vụ này......
Tiếng cửa mở truyền đến, Khương Lạc Lạc nhanh chóng lau lau nước mắt, trên mu bàn tay ướt dầm dề, trên mí mắt cũng ướt dầm dề, cằm bị nâng lên, cậu ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Vẫn là gương mặt kia, chỉ là vẻ mặt đã không còn là nhân cách thứ hai dịu dàng.
Nhân cách thứ nhất của Phó Đình Xuyên vĩnh viễn bá tổng dính người, thanh quý trong mắt tràn đầy quyết tâm nắm lấy quyền lực.
Phó Đình Xuyên khom lưng, ngón cái lau nước mắt trên má cậu, “Sao lại khóc? Hắn khi dễ em?”
Phó Đình Xuyên cúi người bế cậu đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: “Biết anh là chồng nào của em không?”
Khuôn mặt nhỏ của người trong lòng ngực cọ cọ hắn, giọng nói mềm mại, “Biết.”
“Vậy sao còn khóc?” Phó Đình Xuyên ôm cậu ra ban công, đặt trên sô pha, đối diện chính là bờ biển rộng mênh mông vô tận.
Phó Đình Xuyên cúi đầu hôn hôn môi cậu, rồi quét mắt đến chiếc váy trắng trên người Khương Lạc Lạc, ánh mắt cứng lại.
“Đồ chó này, cho em mặc quần áo lung tung rối loạn gì vậy?”
Tuy hắn nói như vậy, nhưng bên môi lại nở một nụ cười đầy ẩn ý, ánh mắt sâu không thấy đáy càng thêm đen tối.
Hai tay Khương Lạc Lạc che ngực lại, đột nhiên có cảm giác mới vừa thoát khỏi miệng cọp, lại rơi vào hang sói.
Cậu bất động còn tốt, theo động tác của cậu, tầm mắt Phó Đình Xuyên liếc qua xương quai xanh ngoài cổ áo, ý cười bên môi giảm một chút, mày kiếm nhíu lại:
“Hắn chạm vào em?”
Chột dạ trong ánh mắt Khương Lạc Lạc lập lòe một chút.
Phó Đình Xuyên kéo tay cậu ra, nhìn chằm chằm vào dấu vết mới trên xương quai xanh, bỗng nhiên cúi người qua, cánh môi hơi lạnh in lên.
Bàn tay to của Phó Đình Xuyên bóp eo cậu giam cầm động tác của cậu, hắn nhắm tới nơi đó hết lần này tới lần khác, dường như muốn che đậy mọi vết tích trên đó, sau đó lại đặt dấu vết của mình lên.
Trên bờ cát người ta cầm xẻng nhỏ đuổi nhau đùa giỡn, tiếng cười trong trẻo không ngừng truyền đến.
Khương Lạc Lạc xấu hổ đến đỏ mặt, hai cánh tay nhỏ đẩy bả vai Phó Đình Xuyên ra, sợ người trên bờ cát nhìn qua phát hiện.
Khương Lạc Lạc đỏ mặt nhìn về phía bờ cát, nhỏ giọng nói: “Em không phải, em không có.”
“Sẽ bị người ta thấy.”
Phó Đình Xuyên cúi người bế cậu lên, đi về phía phòng ngủ, “Không cho người ta thấy, là được phải không?”
Gió biển thổi tới, chuông gió ở hành lang phát ra tiếng vang leng keng leng keng, một đường đưa hai người vào căn phòng bố trí xa hoa nhất biệt thự.
Hắn ném Khương Lạc Lạc lên giường, người giữa giường một chiếc váy liền thân màu trắng thuần, giỏ nhỏ rung chuyển, những viên ngọc trai bên trong lăn ra, khắp nơi.
Khương Lạc Lạc “ừm” một tiếng, phồng má lên liếc nhìn Phó Đình Xuyên một cái: “Đều tại anh.”
Phó Đình Xuyên vừa giúp cậu nhặt đồ lên, vừa chửi bới tình địch của mình: “Hắn lấy đồ vô dụng này cho em chơi, thật ấu trĩ!”
Những viên ngọc trai màu trắng hồng rơi khắp giường, còn có một hai viên lăn bên chân Khương Lạc Lạc, càng tôn lên ngọc cốt băng cơ của cậu.
Phó Đình Xuyên duỗi tay nhặt hai viên cá lọt lưới kia, Khương Lạc Lạc động chân, hai viên ngọc trai lộc cộc lăn vào vạt váy phía dưới của Khương Lạc Lạc.
Phó Đình Xuyên không biết nghĩ tới cái gì, hầu kết nhanh chóng lăn lộn.
“Cục cưng, chồng mang em đi chơi thứ hay ho.”
Khương Lạc Lạc sợ hắn lại đùa giỡn, đang muốn duỗi tay đẩy hắn ra, lại thấy động tác của Phó Đình Xuyên đột nhiên ngừng lại, tay phải bưng kín đầu mình.
Đôi mày kiếm nhăn lại thật sâu, Phó Đình Xuyên nhắm mắt lại, vẻ mặt thống khổ.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, đôi mắt kia lại bỗng nhiên mở, khôi phục tỉnh táo, ánh mắt dịu dàng.