Hắn cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ của Khương Lạc Lạc, “ Mặc quần áo đi.”
Khương Lạc Lạc “Hừ” một tiếng nho nhỏ.
Phó Đình Xuyên vươn tay lôi người từ trong chăn ra, vừa định kéo chăn xuống, lấy quần áo trong túi mua sắm mặc lên cho đối phương, Khương Lạc Lạc đã vội vàng ngăn hắn lại: “Tự em mặc!”
Để bá tổng Phó Đình Xuyên mặc quần áo cho cậu, sợ là hôm nay cậu đừng mơ được rời khỏi giường.
Khương Lạc Lạc lấy quần áo, tùy tiện mặc lên người.
Nhưng cậu mới vừa đứng lên kéo quần, liền hít một ngụm khí lạnh*.
*就小小地倒抽了口凉气: Giải thích cơ bản: 1. Thể hiện sự thất vọng hoặc kinh hãi, giật mình. 2. Diễn tả sự ngạc nhiên, bất ngờ hoặc không tin tưởng. Các từ được giải thích riêng: Một hơi thở: 1. Một hơi thở. 2. Đề cập đến việc thở không ngừng nghỉ hoặc gián đoạn.
Hai chân cậu đau nhức, mềm như sợi bún, xém xíu nữa đã làm cho Phó Đình Xuyên quỳ xuống.
Phó Đình Xuyên nhịn cười, nhanh tay lẹ mắt mà kéo người lên ôm vào trong ngực, “Đau vậy sao?”
“Tôi sẽ gọi bác sĩ gia đình đến.”
“Đừng gọi ông ấy đến…… Người ta sẽ cười em……”
“Vậy tôi sẽ gọi người đưa chút thuốc đến, bôi thuốc xong chúng ta sẽ đi ra.”
Phó Đình Xuyên bế ngang người lên, hôn vào tóc mái giữa trán của cậu, “Lần này chồng đã rất cẩn thận, chắc chắn không làm tổn thương đến bảo bối của chúng ta.”
Khương Lạc Lạc ôm cổ hắn, tựa đầu lên vai Phó Đình Xuyên, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Nhưng mà quá lâu……”
Cửa phòng trong bị đóng ở phía sau lưng, Khương Lạc Lạc quay đầu, không hề phòng bị mà đối mặt với vẻ mặt ngơ ngác của Bạch Đường đang ngồi trên sô pha.
Giọng nói trong trẻo vang trên đỉnh đầu, âm thanh trầm ổn không còn sự dịu dàng như lúc nói chuyện với Khương Lạc Lạc, Phó Đình Xuyên chậm rãi nhướng mày:
“Sao cậu còn chưa đi?”
Ánh mắt Bạch Đường quét qua khuôn mặt cao quý của Phó Đình Xuyên, dừng trên người Khương Lạc Lạc đang dựa vào vai Phó Đình Xuyên.
Cậu rúc vào trong lòng ngực Phó Đình Xuyên, hai cái cánh tay ôm cổ hắn, nhìn chằm chằm vào mình như đang khoe khoang.
Tiểu tiện nhân đáng ghét!
Chắc chắn là cậu cố ý!
Vì nhằm vào mình, mà cố ý ra oai phủ đầu với mình!
Cậu ta thậm chí còn chưa được anh Đình Xuyên ôm như vậy, sao cậu lại dám làm chuyện xấu hổ như vậy!
Thấy thần sắc biến ảo trên mặt Bạch Đường, nhưng bộ dáng không nhúc nhích, Phó Đình Xuyên nhịn không được nhíu nhíu mày.
Mấy năm không gặp, sao cậu ta lại không biết nhìn sắc mặt người khác như vậy?Cứ vậy mà nhìn chằm chằm người ta, thật không có giáo dưỡng!
Sắc mặt Phó Đình Xuyên hơi trầm xuống, ôm Khương Lạc Lạc bước đến ghế sô pha, lại lấy chiếc chăn nhỏ che đôi chân lộ ra của cậu, đảm bảo đã che kín, sẽ không để người đàn ông khác nhìn thấy một chút dấu vết nào, lúc này mới xoay người lại.
“Bạch thiếu gia còn có việc?”
Bạch Đường theo bản năng mà lắc lắc đầu, khó tin mà nhìn chằm chằm Phó Đình Xuyên, há miệng thở dốc.
Sao Phó Đình Xuyên lại như vậy?
Hắn chưa bao giờ như thế này!
Tại sao hắn lại ôm một người khác như vậy, tại sao lại chăm sóc người khác cẩn thận như vậy?
Sao có thể…
Sao lại che chở người khác ở phía sau lưng, và nhìn mình bằng cái ánh mắt lạnh lẽo đó?
Rõ ràng, đối với hắn, mình mới là người đặc biệt nhất mà ……
“Đây là cái gì?”
Khương Lạc Lạc nghiêng đầu, nhìn về phía cái hộp nhỏ được đóng gói tinh xảo trên bàn trà, vừa nói vừa định duỗi tay qua.
Phó Đình Xuyên nắm lấy bàn tay nhỏ đang háo hức muốn thử, “Không được ăn đồ bên ngoài.”
Khương Lạc Lạc mím môi, rầu rĩ không vui.
Trong lòng dịu lại một chút, Phó Đình Xuyên hạ giọng, nhẹ nhàng dỗ cậu: “ Chờ một lát, tôi xong việc sẽ cùng em đi dạo trung tâm thương mại.”
Nhìn thấy cảnh này, Bạch Đường loạng choạng lùi về phía sau vài bước như bị sét đánh trúng.
Trước kia, cậu ta chỉ cảm thấy bản tính lạnh nhạt của Phó Đình Xuyên là do trời sinh, thì ra là không phải như vậy.
Hắn cũng có thể nói chuyện dịu dàng, chỉ là điều đó không phải dành cho mình.
Không!
Ngón tay hung hăng cuộn chặt vào lòng bàn tay, Bạch Đường cắn răng: Điều này vốn dĩ nên thuộc về mình!
Là Khương Lạc Lạc không biết xấu hổ, quyến rũ Phó Đình Xuyên, cướp đi tất cả thuộc về mình!
Đều do cậu!
Nếu là không có cậu, tất cả đều sẽ trở về quỹ đạo cũ.
Cậu ta mới là người đặc biệt duy nhất bên cạnh Phó Đình Xuyên!
Bạch Đường chạy trối chết, Khương Lạc Lạc chống khuỷu tay ở trên sô pha, ngón tay bạch ngọc nhỏ nhắn chống lên mặt: “Phó Đình Xuyên, cậu ta chạy mất rồi ~”
Phó Đình Xuyên mới vừa phân phó cho trợ lý Lưu xong, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại: “Ai chạy?”
Người trên sô pha chống bàn tay lên khuôn mặt nhỏ, cười vui sướng khi thấy người gặp họa: “Bảo bối nhỏ của anh, thiếu gia nhỏ Bạch Đường bị anh chọc giận bỏ chạy rồi.”
Phó Đình Xuyên gõ đầu cậu, “Đừng nói bậy.”
Hai giờ sau.
Nói được thì làm được, Phó Đình Xuyên sớm hoàn thành công việc, dẫn Khương Lạc Lạc đi dạo trung tâm thương mại.
Buổi chiều Khương Lạc Lạc nghỉ ngơi một lát, hơn nữa, vì được ăn ngon chơi vui nên cũng không cảm thấy khó chịu, cáo mượn oai hùm mà đi theo bên người Phó Đình Xuyên, mỗi lần vào cửa hàng cao cấp, thì tay nhỏ đều sẽ vung lên: “Cái này, cái này, trừ hai này thì cái khác đều gói lại hết cho tôi!”
Nói xong còn chỉ chỉ Phó Đình Xuyên, “Người này trả tiền.”
Sau đó nhanh như chớp mà chạy đến cửa hàng kế tiếp.
“Phó tổng!”
Tổng giám đốc vội vàng tới trung tâm thương mại nịnh nọt lấy lòng, không biết sao mà ông chủ lớn lại đột nhiên đến đây thị sát, Phó Đình Xuyên nhàn nhạt gật đầu nói, “ Sắp xếp thêm vài người, thêm mấy chiếc xe đi.”
Sau khi đi dạo mệt mỏi Khương Lạc Lạc ôm kem ốc quế dâu tây, đôi ướt đẫm nhìn Phó Đình Xuyên, “Em tiêu nhiều tiền của anh như vậy, anh có cảm thấy buồn không?”
Phó Đình Xuyên ôm người vào trong ngực, lấy khăn giấy lau vết sữa hồng nhạt bên môi cậu, “Này mà tính là nhiều à?”
Khương Lạc Lạc nhét miếng kem ốc quế cuối cùng vào trong miệng, khuôn mặt xinh xắn phồng lên như cái bánh bao nhỏ, cậu lau tay, gọi vệ sĩ lại, lấy một cặp kính gọng vàng ra, vươn tay nhỏ mang lên cho Phó Đình Xuyên.
Giọng điệu phấn khích giống như đứa nhỏ: “Tặng cho anh ~ không cần cảm ơn ~”
Cùng lúc đó.
Một người nào đó trong đám đông lặng lẽ cất điện thoại, gửi ảnh vừa mới chụp vào một hộp thư riêng qua email.
……
Tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu lên rèm cửa, Phó Đình Xuyên nhéo huyệt Thái Dương của bản thân, chậm rãi mở mắt.
Cảm giác ấm áp trong lòng ngực, dán chặt vào hắn, vóc dáng nhỏ xinh của thiếu niên dựa vào trong lòng ngực hắn, ngủ ngon lành.
Hầu kết Phó Đình Xuyên lăn lộn thấy rõ, hắn ôm người chặt hơn một chút, sau đó lại chậm rãi cúi xuống, hôn hôn vợ nhỏ của hắn.
Trán ngứa ngáy, Khương Lạc Lạc miễn cưỡng mở đôi mắt mông lung vì buồn ngủ ra, ngơ ngác mà nhìn ánh mắt dịu dàng của người đàn ông trước mặt, biết nhân cách thứ hai của Phó Đình Xuyên trở lại.
Không giống nhân cách thứ nhất là bá tổng Phó Đình Xuyên lạnh lùng độc đoán, nhân cách thứ hai của Phó Đình Xuyên, là người đàn ông dịu dàng nhất mà cậu từng gặp trong đời.
Khương Lạc Lạc duỗi cánh tay, như chim non về tổ mà ngoan ngoãn rúc vào trong lòng ngực đối phương.
Xúc cảm tê dại từ trên trán truyền xuống, giọng nói ấm áp của người đàn ông vang bên tai, “Không vội, ngủ thêm một lát đi.”
Người trong lòng ngực hô hấp đều đặn, thở ra từng đợt hơi nóng quét qua lòng ngực hắn, Phó Đình Xuyên cong người, cố gắng để nửa thân dưới của mình cách xa cậu nhất có thê.
Vô tình lướt mắt qua cổ Khương Lạc Lạc, ánh mắt Phó Đình Xuyên dừng lại, dịu dàng trong mắt lập tức biến mất, thay vào đó là một bộ dáng lạnh lẽo mà Khương Lạc Lạc chưa từng thấy qua.
Môi mỏng mím chặt, ngón tay thon dài nhè nhẹ ấn vào bốn nơi trên hàm dưới của Khương Lạc Lạc ——
Đêm đó, hắn đã cố ý để lại dấu vết của mình ở chỗ này.
Mà hiện tại, một vết đỏ rõ hơn, mới hơn được tạo ra cách đó một lóng tay.
Giống như là sự khiêu khích và khoe khoang thầm lặng.