Bên tai Khương Lạc Lạc đột nhiên đỏ lên, con nai nhỏ trong lòng va đập mãnh liệt như điên.
Cậu không dám nhìn cũng không dám nghe nữa, cầm cái ly ngẩng đầu lên “Ừng ực ừng ực” uống hết trong một hơi.
Cậu không muốn uống từng ngụm cùng với Phó Đình Xuyên, người bình thường không có bệnh sao lại phải uống thuốc.
“Nè, xong rồi!”
Khương Lạc Lạc hiên ngang mà đưa cái ly đã thấy đáy cho Phó Đình Xuyên, nhưng cặp lông mi không ngừng run rẩy đã cho thấy tâm tình của cậu không hề bình tĩnh như vẻ bên ngoài.
Phó Đình Xuyên cầm cái ly đi, xoay người đặt lên đầu giường.
Khuôn mặt nhỏ của Khương Lạc Lạc nhăn lại, đắng quá.
Vị đắng của thuốc theo yết hầu cuồn cuộn dâng lên, đắng đến mức cậu hận không thể ném cái đầu lưỡi đi để khỏi nếm được vị đắng.
Thật muốn ăn kẹo……
Nhưng vừa rồi cậu mới biểu hiện tự tin như vậy, bây giờ lại nói muốn ăn kẹo, Phó Đình Xuyên có biết cậu đang chịu đựng hay không, có chê cười cậu hay không……
Nhưng mà Phó Đình Xuyên này với bá tổng Phó Đình Xuyên không giống nhau, hắn rất dịu dàng……
Cậu còn chưa hình dung được trận đấu tranh trong đầu* thì cằm đã bị hai ngón tay lạnh lẽo nắm lấy.
*天人交战 (thiên nhân giao chiến) hai phần đối lập trong nội tâm con người, giống như thiên thần với ác quỷ, phần con với phần người.
Bả vai nghiêng theo động tác đối phương, một tay khác của Phó Đình Xuyên nâng ót cậu, cúi người xuống.
Hơi thở đan xen quyện vào nhau, Khương Lạc Lạc mở to hai mắt, nhìn gương mặt tuấn mỹ của Phó Đình Xuyên dần phóng to rồi hôn mình
Nụ hôn của hắn hoàn toàn không giống nụ hôn mưa rền gió dữ lửa nóng cường thế của bá tổng Phó Đình Xuyên.
Mà giống một trận gió nhẹ nhàng, dẫn dắt cậu, câu lấy cậu, hòa tan cậu……
Đầu lưỡi đắng ngắt bị đối phương nuốt vào trong bụng, Khương Lạc Lạc vụng về mà tùy ý để Phó Đình Xuyên hôn cậu, lại ngơ ngác khi Phó Đình Xuyên kiên nhẫn dẫn dắt cậu đến một cảnh giới mới.
Đáy lòng dần dần sinh ra một chút ngọt ngào.
Lúc buông ra Khương Lạc Lạc thở hồng hộc, miệng mở to mà thở phì phò, khuôn mặt nhỏ không biết vì nghẹn hay là xấu hổ mà đã đỏ bừng, ngay cả chóp tai cũng đỏ.
Phó Đình Xuyên chỉ nhìn cậu cười, đầu ngón tay cọ dấu vết trên cánh môi cậu, khi Khương Lạc Lạc hô hấp ổn định, hắn lại ấn xuống.
Như là cố ý chăm sóc cậu, mỗi lần hôn cậu đều sẽ lùi ra một chút để nhìn cậu một cái.
Tất cả đều là nhu tình cùng lưu luyến.
Khương Lạc Lạc cả người xấu hổ đến mức khi đối phương đuổi theo cậu đều vùi đầu vào trong lòng ngực hắn, né tránh động tác của đối phương.
Phó Đình Xuyên cũng không miễn cưỡng, đem người ôm vào trong ngực, vuốt ve tóc sau gáy của cậu.
Trong lòng ngực truyền đến giọng nói nghẹn ngào, mỗi một câu nói đều nóng bừng bừng: “Phó Đình Xuyên, anh rốt cuộc học mấy thứ này cùng ai?”
Trong lòng Khương Lạc Lạc có cảm giác không nói nên lời.
Rõ ràng vừa rồi lòng vẫn còn tràn đầy ngọt ngào, nhưng ngẫm lại kỹ thuật thô bạo của bá tổng Phó Đình Xuyên so sánh với người ở rể Phó Đình Xuyên này, người bây giờ đang ôm cậu có chút quá thành thạo.
Kinh nghiệm đầy mình*, tay nghề thành thạo.
*Giá khinh tựu thục (驾轻就熟): Xe nhạy nhanh vì quen đường. Chỉ rất quen thuộc, thành thạo với cái gì đó. Quen tay hay làm; quen việc dễ làm; kinh nghiệm đầy mình
Có vẻ như hắn đã từng luyện qua.
Cũng không biết là ai, có phải là người yêu cũ mà hắn rất thích trước đây hay không……
Phó Đình Xuyên cười sờ sờ đầu của cậu, tựa như không hiểu: “Cái này còn phải học sao?”
“Thích một người, quan tâm, yêu thương người đó, sợ người đó bị thương, sợ người đó không thoải mái, thì tự nhiên sẽ biết thôi.”
Nói những lời này, đôi mắt Phó Đình Xuyên sâu thẳm chốc lát, giọng nói trong trẻo như cũ: “Bạn trai trước đây của Lạc Lạc không phải là người như vậy sao?”
Bạn trai trước đây ở đâu ra, còn không phải là tên bá tổng Phó Đình Xuyên thích bắt nạt người khác sao.
Khương Lạc Lạc không giải thích được, cũng không biết làm sao để lừa hắn, đành phải đổi chủ đề: “Phó Đình Xuyên, em đói bụng ~”
Thấy cậu không nói một lời nào về người đàn ông kia, đôi mắt Phó Đình Xuyên càng tối tăm hơn.
Thật đáng chết.
Người đàn ông có được lần đầu của cậu, thật là may mắn, khiến người khác phải đố kỵ.
Hắn cúi đầu hôn đỉnh đầu Khương Lạc Lạc, khóe môi nở nụ cười lạnh băng.
Nhưng sự may mắn nên kết thúc ở đây rồi.
Bảo bối của hắn, có hắn làm chồng là đủ rồi.
Về phần những người khác ——
Tốt hơn hết là đùa chết sớm một chút, bản thân mới có thể yên tâm.
……
Sau khi uống thuốc xong Khương Lạc Lạc lại có chút buồn ngủ, cậu bị dày vò tới hơn nửa đêm, hiện tại khắp nơi đều đau nhức.
Tinh lực của cậu cũng theo không kịp, ngay cả cơm trưa cũng đều là Phó Đình Xuyên sai người đem tới, ôm cậu ở trên đùi, dỗ dành cậu ăn một ít.
Lúc ngủ mơ mơ màng màng, thì bị người khác sờ trán, rồi nghé vào tai nói những lời như đám mây bay xuống.
“Buổi chiều không đến công ty, tôi ở thư phòng làm việc, bảo bối tỉnh rồi thì gọi tôi.”
Cửa thư phòng đóng chặt, Phó Đình Xuyên ngồi ở trên ghế trước bàn làm việc, lặng im giống như một pho tượng.
Hắn lướt tư liệu hiện trên màn hình điện thoại, cau mày: “Chỉ vậy thôi à?”
“Thật sự chỉ có vậy thôi.” Người trong điện thoại giải thích: “ Đây là lần gặp mặt đầu tiên của bọn họ sau khoảng thời gian dài, quỹ đạo di chuyển của họ chỉ đi từ nơi tạo mẫu ở tầng năm trung tâm thương mại tới quán cà phê ở tầng một, trước đây họ cũng không có đi lại chỗ khác.”
“Chúng tôi đã trích đoạn video giám sát và gửi tất cả cho ngài.”
Cúp điện thoại, Phó Đình Xuyên giải nén folder, xem từng đoạn video.
Nhân vật nhỏ bé trong video có vẻ mặt ngây thơ, lúc cúi đầu uống đồ uống giống như thỏ con ngoan ngoãn, lúc ngẩng đầu lên thì đôi mắt lại sáng lấp lánh.
Bất cứ ai cũng sẽ thích cậu.
Phó Đình Xuyên duỗi tay, đầu ngón tay chạm đến thiếu niên tươi cười rạng rỡ trên màn hình, yết hầu nặng nề mà lăn lộn một chút.
Dục vọng ồn ào sôi trào trong máu, gầm thét muốn chiếm hữu cậu khóa chặt cậu, lột quần áo trên người cậu, khóa cậu vào lan can điêu khắc tinh xảo ở thành giường, đắp lên tầng lớp chăn gấm mềm mại, nhốt cậu trong biệt thự có cửa lớn khóa chặt……
Để cậu không thể trốn thoát được nữa.
Ánh mắt si mê mà nhìn thẳng thiếu niên, sâu thẳm như mực không thể tan đi.
Phó Đình Xuyên thở ra một hơi thật sâu, ảnh ngược của gương mặt thon gầy bình tĩnh lại lần nữa hiện ra trên màn hình.
Con mồi nhỏ của hắn quá xinh đẹp, cũng quá hấp dẫn.
Cho nên phải chuẩn bị cho bản thân thật tốt.
Chuẩn bị một chiếc lồng bằng vàng, trải chiếc chăn sang quý nhất thế giới lên, trang trí nó bằng những món đồ nội thất lộng lẫy nhất.
Sau đó, hắn đích thân đưa chim hoàng yến nhỏ của mình vào.
Bây giờ chính là lúc đi thu thập cái tên ngu xuẩn không biết tự lượng sức mình mà có ý đồ tiếp cận bảo bối của hắn kia.
Ý nghĩa này dường như làm hắn thấy hài lòng, khóe môi người đàn ông nở nụ cười nhạt, gọi cho một dãy số khác.
“Thưa ngài, chúng ta vẫn giải quyết theo cách cũ sao?”
“Không cần.”
Phó Đình Xuyên gõ đầu ngón tay lên mặt bàn.
Nếu gian phu kia không phải cái tên họ Hứa, vậy thì còn có một tên khác.
Về phần tên ngu xuẩn suýt chút nữa đã trở thành vật hiến tế này……
Ngón tay gõ mặt bàn tạm dừng một chút, người đàn ông chậm rãi mở miệng với giọng nói trầm thấp, mang theo chút nhân từ mà thả một con ngựa*:
“Có chừng mực chút, hình phạt nhỏ cảnh cáo lớn.”
*放一马 Phóng nhất mã: bỏ qua một việc gì đó, tha cho một ai đó.