Sau khi thay đổi tiết mục, ánh mắt đám người mới dần dần bị thu hút đi.
Khương Lạc Lạc từ trong lòng ngực Phó Đình Xuyên thò đầu ra, vừa nhấc đầu, Phó Đình Xuyên đang nhìn cậu cười như không cười.
Tay nhỏ nắm bộ vest của hắn cong lên, Phó Đình Xuyên ngoảnh mặt đi, cầm chùm nho nhét trong tay cậu: “Tự ăn đi.”
Ngón tay Khương Lạc Lạc cầm nho, trong đầu vang lên âm thanh lải nhải không ngừng của hệ thống.
【 ký chủ, Phó Đình Xuyên này đẳng cấp quá cao, tôi thấy đến cuối cùng, cậu sẽ không công lược được hắn, mà hắn có thể sẽ công lược ngược lại cậu. 】
Khương Lạc Lạc hợp tình hợp lý nói: “Tôi đã nói là tôi không đến, các người kiên quyết bắt tôi đến.”
Hệ thống bị dỗi trầm mặc một chút: 【 đúng là không trách được cậu. 】
【 nhưng mà tôi thấy hắn rất thích cậu, hiện tại độ hảo cảm đã đạt 45,01, chỉ cần cậu tiếp tục nỗ lực, khẳng định có thể thành ——】
Âm thanh máy móc của hệ thống dừng một chút: 【 tiêu rồi, sao cậu ta lại tới? 】
Khương Lạc Lạc ngẩng đầu, nhìn bóng dáng đang bị dây dưa trên lối đi nhỏ.
Người kia hình như đã uống chút rượu, một đôi mắt đào hoa mang theo men say, đuôi mắt hơi cong, ánh mắt chuyển động quyến rũ khó tả.
Âm thanh ầm ĩ ảnh hưởng tới bên này, không ít người quay đầu nhìn qua, sau khi thấy diện mạo của người nọ, lại không hẹn mà cùng chuyển ánh mắt lên người Phó Đình Xuyên.
Trong lòng Khương Lạc Lạc trầm một giây, sau đó đột nhiên phản ứng lại ——
Bạch nguyệt quang thời thơ ấu của Phó Đình Xuyên.
Cùng lúc đó có người thiện ý lên tiếng
“À, đây không phải là Bạch Đường, vị thiếu gia đang đi du học nước ngoài của nhà họ Bạch sao?”
Cánh tay đang đặt trên đầu vai Khương Lạc Lạc buông xuống, Phó Đình Xuyên bỗng nhiên đứng dậy, đi nhanh về phía trước, một tay đẩy người đang dây dưa với Bạch Đường ra, kéo Bạch Đường về phía sau.
Khương Lạc Lạc không nhìn rõ mặt hắn, nhưng có thể nghe thấy Phó Đình Xuyên đang che giấu lửa giận: “Cút!”
Người nọ cũng uống chút rượu, nhưng chỉ vì say mà trở nên bạo dạn, thấy bên người Bạch Đường không có ai, mới muốn nhân cơ hội mà mang cậu ta đi.
Hiện tại có người đột nhiên ngăn lại, gã vốn định nhìn xem nhan sắc của đối phương, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt u ám của Phó Đình Xuyên thì không khỏi sợ hãi.
Quần áo có thể đóng gói, nhưng khí chất thì không thể làm giả.
Loại người này gã không thể trêu vào, cũng không phải loại người gã có thể trêu.
Gã tát vào mặt mình hai cái, cúi đầu xin lỗi rồi nhanh như chớp bỏ chạy mất.
Phó Đình Xuyên quay đầu lại, Bạch Đường ướt đẫm nước mắt mà nhìn hắn: “Phó tổng……”
Phó Đình Xuyên trầm giọng: “Sao cậu lại một mình chạy tới nơi như thế này? cậu về nước khi nào?”
Bạch Đường lắc đầu, thân thể cũng lắc lư, tựa hồ sắp rơi về phía Phó Đình Xuyên.
Phó Đình Xuyên một phen đỡ cậu ta.
Hai bóng người chồng lên nhau, Phó Đình Xuyên thân sĩ mà đỡ bờ vai của cậu ta, cố gắng không cho đối phương rơi vào trong lòng ngực mình.
Ánh mắt đồng cảm nhìn về phía người Khương Lạc Lạc.
Khương Lạc Lạc cầm chùm nho trong lòng bàn tay, nhìn vào khuôn mặt Phó Đình Xuyên, lòng cảm thấy rầu rĩ.
Người một giây trước còn bảo hộ cậu, giờ không chút do dự bên cạnh người khác.
Cậu cảm thấy nho trong miệng nho có chút chua chát.
Hệ thống cảm thấy nên an ủi vị ký chủ mới làm nhiệm vụ lần đầu tiên này một chút: 【 về phần bạch nguyệt quang thời thơ ấu này, người khác tuyệt đối không thể so sánh với cậu ta. 】
【 tuy nhiên, tên Bạch Đường cũng không phải là người tốt, Phó Đình Xuyên chỉ là con cá lớn trong ao cá của cậu ta, dựa theo hướng đi của cốt truyện ban đầu, cậu ta vẫn luôn treo Phó Đình Xuyên, thẳng đến khi gặp được chân mệnh thiên tử, mới muốn một chân đá văng Phó Đình Xuyên. 】
【 lần này có lẽ là bởi vì cậu tham gia, cậu ta sợ con cá lớn Phó Đình Xuyên của mình chạy, cho nên mới hành động như vậy. 】
【 có phải cậu cảm thấy nhiệm vụ này hơi khó vì phải vừa công lược vai ác lại phải vừa trí đấu với hải vương không? Lần đầu tiên làm nhiệm vụ nên có chút vấp ngã, nhưng mà tôi thấy Phó Đình Xuyên đối với cậu cũng không tồi, nói không chừng ——】