Tiểu thiếp vị thành niên

Chương 90: Kinh hồng nhất miết

Trước Sau

break
Tiểu thư, nô tỳ dọn dẹp xong rồi, nô tỳ lui xuống trước đây, nói không chừng lát nữa Vương gia sẽ đến.” Tiểu Vân cười mờ ám nói.

“Tiểu Vân, ngươi biến thành mồm mép láu lỉnh như vậy từ khi nào?” Cung Tuyết Thiến nhìn Tiểu Vân hỏi.

“Tiểu thư, nô tỳ vui mừng thay người thôi.” Tiểu Vân nói, tiểu thư được sủng ái thì nàng cũng được nhờ.

“Xem ra ngươi còn vui mừng hơn cả ta nữa.” Cung Tuyết Thiến nói, nhưng trong lòng lại không hề có sự lạc quan như Tiểu Vân.

Cung Tuyết Thiến ngẩn người đứng ở trước cửa sổ. Nàng không muốn hắn đối xử tốt với mình, nàng chỉ muốn trả thù mà thôi, có lẽ nàng đã nghĩ mọi việc quá đơn giản rồi chăng.

“Đang nhìn gì vậy?” Mộ Dung Trần vừa vào phòng liền nhìn thấy nàng đang ngẩn người.

“Ngắm trăng.” Cung Tuyết Thiến xoay người lại nói.

“Trăng thì có gì đẹp chứ?” Mộ Dung Trần xem thường hỏi.

“Đương nhiên là có rồi. Nghe nói có một nữ tử cực kỳ xinh đẹp sống ở trên cung trăng. Vương gia không muốn ngắm sao?” Cung Tuyết Thiến cười khẽ nói.

“Xinh đẹp hơn ngươi sao?” Mộ Dung Trần nhìn nàng hỏi.

“Vậy thì chắc là không bằng.” Cung Tuyết Thiến chớp chớp mắt nói.

“Không phải ngươi nói là rất đẹp sao? Sao lại không đẹp bằng ngươi được?” Khóe môi Mộ Dung Trần mang theo ý cười hỏi ngược lại nàng “Nói khoác mà không biết ngượng.”

“Thật sự là rất đẹp, nhưng mà nàng ấy hẳn là tiên nữ, nói thế nào thì cũng đã mấy ngàn tuổi rồi. Người ngẫm lại xem, cho dù có đẹp mấy đi nữa nhưng mà nghĩ đến nàng đã mấy ngàn tuổi, người còn có thế thấy nàng đẹp không? Còn ta lại là thiếu nữ xinh đẹp hàng thật giá thật nha.” Cung Tuyết Thiến nói vòng vo.

“Mạnh Tâm Nghi, bây giờ bổn Vương mới phát hiện, hóa ra da mặt ngươi lại dày như thế, thật không biết ngượng.” Mộ Dung Trần nhìn nàng, trong mắt đều là ý cười.

“Ta nói thật mà.” Cung tuyết Thiến liếc hắn một cái.

“Thích những thứ ta tặng không?” Mộ Dung Trần không thèm tranh cãi cùng nàng nữa, nói sang chuyện khác.

“Cám ơn, ta rất thích. Nhưng mà có phải rất quý giá hay không? Tặng cho ta hình như không hay lắm.” Cung Tuyết Thiến gật đầu nói, thật ra nàng không cần những thứ đó.

“Sao lại không hay được, bổn Vương tặng đồ cho ngươi còn có người nào dám nói không hay sao?” Giọng điệu của Mộ Dung Trần mười phần bá đạo.

“Không phải, chỉ là ta nghe nói....” Cung Tuyết Thiến vừa định nói không phải hắn thường tặng những thứ đó cho nữ nhân hắn yêu hay sao, nhưng ngẫm lại bây giờ nói vậy không phải là tự chuốc thêm phiền phức sao? Hình như hắn rất cấm kỵ nói đến chuyện này. Nghĩ vậy, nàng liền sửa lời: “Ta là nói những thứ tốt như vậy từ trước đến nay Vương gia chưa từng ban cho các tỷ tỷ, nhưng đột nhiên lại ban cho ta khiến ta được sủng ái mà lo sợ.”

“Mạnh Tâm Nghi, ngươi cứ mở miệng là một tiếng cũng tỷ tỷ hai tiếng cũng tỷ tỷ, ngươi không thấy gọi như vậy rất ghê tởm sao?” Mộ Dung Trần biết thật ra nàng muốn nói gì.

“Ghê tởm, vô cùng ghê tởm, nhưng lại không có cách nào khác. Ai bảo Vương gia người lấy nhiều nữ nhân như vậy, mà người nào cũng vào cửa sớm hơn ta. Hẳn là người cũng không hi vọng chúng ta cứ gọi thẳng tên nhau, tranh giành lẫn nhau chứ?” Cung Tuyết Thiến hỏi lại hắn.

“Nói như vậy nghĩa là ngươi đang suy nghĩ cho bổn Vương sao?” Giọng điệu của Mộ Dung Trần rõ ràng ẩn chứa trào phúng.

“Đó là đương nhiên, Vương gia hiểu được là tốt rồi. Ai bảo ta yêu Vương gia nhiều như vậy. Nếu ta không suy nghĩ cho Vương gia thì ai suy nghĩ cho Vương gia nữa chứ.” Ngay bản thân Cung Tuyết Thiến cũng không nhận ra, hiện tại nàng nói lời yêu hắn càng ngày càng thuận miệng.

“Vậy có phải bổn Vương nên cảm tạ ngươi hay không?” Mộ Dung Trần lập tức ôm lấy nàng.

“Được, không bằng người dẫn ta ra ngoài chơi được không?” Cung Tuyết Thiến nhân cơ hội nói, cũng đã năm năm rồi nàng chưa từng đi qua nơi nào thú vị. Huống chi hắn là Vương gia, nơi vui chơi của Hoàng thất nhất định rất xa xỉ, nàng muốn mở mang một lần.

“Được, ngày mai bổn Vương dẫn ngươi xuất phủ.” Mộ Dung Trần đồng ý mà không hề nghĩ ngợi.

“Thật sao? Ngươi đồng ý? Thật tốt quá, cám ơn ngươi.” Cung Tuyết Thiến rất vui vẻ, hôn nhanh lên mặt hắn một cái.

Mộ Dung Trần ngẩn ra, nhìn nàng giống như một đứa trẻ đang khua chân múa tay, tâm tình cũng vui vẻ theo nàng.

**********************************

Sáng sớm hôm sau, vừa hạ triều Mộ Dung Trần liền quay về Vương phủ.

Cung Tuyết Thiến cùng hắn ra khỏi Vương phủ, lên xe ngựa dưới ánh mắt ghen tỵ và hâm mộ của mọi người.

“Ngươi muốn đi đâu?” Mộ Dung Trần nhìn nàng hỏi.

“Vương gia đưa ta đi đâu thì ta sẽ đến đó.” Cung Tuyết Thiến nói, đó là bởi vì nàng căn bản không biết nên đi đâu.

“Được.” Mộ Dung Trần gật đầu, ánh mắt trầm lắng, hắn vẫn luôn đến một nơi, một nơi rất đặc biệt với hắn.

Rốt cuộc xe ngựa cũng dừng lại.

Sau khi xuống xe Cung Tuyết Thiến mới phát hiện hắn đưa nàng đến một nơi rất vắng vẻ, rất mỹ lệ, càng làm cho nàng kinh ngạc hơn chính là hồ nước trước mắt nàng rõ ràng lại là ôn tuyền (suối nước nóng).

Nàng lấy tay khoát một ít bọt nước, ngâm mình trong suối nước nóng nhất định sẽ rất thoải mái. Nàng không ngờ hắn lại dẫn nàng đến ngâm suối nước nóng.

Vừa định bảo hắn tránh đi nhưng lúc nàng ngẩng đầu lại thấy hắn đang ngẩn người ngắm ôn tuyền, trên mặt là nụ cười thản nhiên giống như đang nhớ lại những chuyện tốt đẹp trước kia.

Mộ Dung Trần nhìn thác nước, trong đầu hiện lên một hình ảnh.

Một nữ tử tóc dài tung bay, mặc chiếc yếm đỏ thẫm ngâm mình trong nước, nàng khoát lên những trận bọt nước, nàng cười, nụ cười của nàng rất đẹp, rất ngọt.

Một thiếu niên đi qua nơi đây bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn, chính là vừa nhìn thoáng qua một cái hắn liền yêu thiếu nữ kia.

“Ai?” Nữ tử phát hiện có người, vội vàng giấu thân mình ở dưới nước, lơ đãng quay đầu lại nhìn thấy nam tử tuấn mỹ như vậy cũng sợ ngây người, trên đời lại có nam tử đẹp như vậy sao?

Bốn mắt nhìn nhau thật lâu, trên mặt nữ tử hiện lên tia đỏ ửng, cúi đầu xuống.

Lúc này thiếu niên mới nhận ra sự lỗ mãng của mình liền vội vàng giải thích: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Hắn cuống quýt xoay người sang chỗ khác.

Phía sau lại truyền đến tiếng cười khanh khách của nữ tử khiến trong lòng hắn nhộn nhạo.

Sau này nàng biết hắn chính là đệ nhất mỹ nam tử, hắn cũng biết nàng tên là Liễu Nhu. Sau đó bọn họ yêu nhau.
break
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc