Cung Tuyết Thiến thấy hắn không ngừng quan sát mình, liền phì cười một tiếng nói: “Không cần nhìn nữa, ta không có đổi thân phận cùng nàng, thân thể này vẫn là của nàng.”
Cái gì gọi là thân thể vẫn là của nàng? Mộ Dung Trần càng thêm kinh ngạc nhìn nàng, nàng có biết nàng đang nói cái gì hay không?
“Chàng tin người có linh hồn không? Nếu ta cho chàng biết, ta chỉ là một linh hồn nhập vào thân thể của nàng ấy thì chàng có tin không?” Cung Tuyết Thiến biết chuyện này là khó tưởng tượng nổi, hắn không nhất định sẽ tin nhưng nàng vẫn nói ra.
“Linh hồn?” Mộ Dung Trần nhìn nàng chằm chằm, hắn chỉ từng đọc qua có linh hồn ở trong những cuốn sách ma quỷ, nghe được từ miệng của những đạo sĩ, bà đồng. Nhưng chưa ai từng thấy qua, không dám nói là có thật hay không nhưng mọi người lại cho rằng đó lại một loại ký thác. Chẳng lẽ trên đời thật sự có linh hồn.
“Ta biết nói những lời này thật khiến người ta khó mà tin được, nhưng đây chính là sự thật. Ta đến từ một đất nước hoàn toàn khác biệt với các chàng, ở nơi của chúng ta, một người đàn ông chỉ có thể lấy một vợ. Cho nên ta không thể cùng người khác chia sẻ chàng được.” Khóe môi Cung Tuyết Thiến nhếch lên một nụ cười khổ như có như không.
Nhưng Mộ Dung Trần lại chỉ nhìn nàng, hoàn toàn không kịp phản ứng lại lời nói của nàng. Nàng nói nàng là một linh hồn, nàng nói nàng đến từ một đất nước rất xa, nàng nói một nam nhân chỉ có thể lấy một nữ nhân. Điều này sao có thể.
“Tâm Nghi, coi như nàng muốn rời khỏi, cũng không cần bịa ra một lời nói dối như vậy.” Nghĩ nửa ngày, hắn vẫn không có cách nào thuyết phục bản thân tin lời nàng nói. Nàng cứ như vậy không tiếc giá nào rời khỏi sao?
Cung Tuyết Thiến sửng sốt: “Chàng nghĩ rằng ta lừa chàng sao? Chàng cảm thấy ta cần phải làm vậy sao?” Nàng cũng đã nghĩ rằng hắn sẽ hoài nghi. Dù sao cũng đúng thôi, chuyện như vậy khiến người khác khó mà tin được.
“Vậy nàng làm sao để bổn Vương tin nàng, chứng cớ đâu?” Mộ Dung Trần hỏi lại nàng.
“Ta không có chứng cớ, mà quên đi, chàng muốn tin hay không cũng chẳng có gì khác biệt. Nhưng mà ta hi vọng chàng có thể để cho ta rời đi. Được không?” Cung Tuyết Thiến bất đắc dĩ nói, vốn định nói cho hắn biết chân tướng, vậy mà hắn lại không tin. Chứng cớ sao? Sẽ không ai lấy ra được.
“Bổn Vương đồng ý.” Một lúc lâu sao, Mộ Dung Trần đáp lời.
Cái gì? Hắn đồng ý, chuyện này khiến Cung Tuyết Thiến có chút ngoài ý muốn, cũng có chút kích động, khóe môi nở một nụ cười nói: “Cám ơn chàng.”
Thấy nàng nở ra nụ cười thật tình, trong lòng Mộ Dung Trần lại chua xót. Nàng muốn rời khỏi hắn như vậy sao? Sao nàng có thể biết được, hắn đồng ý để nàng rời đi là bởi vì sợ Liễu Nhu sẽ tiếp tục gây bất lợi cho nàng. Nhưng mà một ngày nào đó, hắn sẽ khiến nàng cam tâm tình nguyện tiếp tục trở lại bên cạnh hắn.
“Tâm Nghi, để ta ôm nàng một cái được không?” Hắn đột nhiên đưa ra yêu cầu, mỗi lần gặp nàng, hắn đều cố nén xúc động muốn ôm nàng vào lòng.
“Đương nhiên có thể.” Cung Tuyết Thiến hoàn toàn chìm vào niềm hạnh phúc được rời đi, không hề nghĩ ngợi đáp ứng, dang hai tay ra ôm lấy hắn.
Tiểu Vân mang theo Liễu Nhu tiến vào vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt của Liễu Nhu lập tức biến thành âm trầm. Vốn dĩ sau khi hắn đi, nàng đã suy nghĩ rất nhiều, có lẽ nàng đã sai rồi, nàng muốn cứu vãn, nàng muốn giải thích. Cho nên mới đi đến Vương phủ nhưng hạ nhân nói Vương gia vẫn chưa về, nàng liền biết hắn nhất định đến đây. Bây giờ nàng đã hiểu rõ hết rồi, có lẽ hắn căn bản chỉ đang lấy cớ để danh chính ngôn thuận đến gặp Mạnh Tâm Nghi. Đây mới là mục đích của hắn.
“Khụ khụ.” Tiểu Vân ho nhẹ, muốn khiến bọn họ chú ý.
Cung Tuyết Thiến buông hắn ra, lúc này mới nhìn thấy Liễu Nhu, cười nói: “Quận chúa, người đã đến rồi.”
“Thật xin lỗi, ta đến không đúng lúc, quấy rầy rồi, tạm biệt.” Sắc mặt của Liễu Nhu khó coi, xoay người muốn đi, nàng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Mộ Dung Trần chỉ đứng ở một bên, đột nhiên hắn không biết nên lấy thái độ gì để đối mặt với nàng.
“Quận chúa, người chờ một chút, người hiểu lầm rồi.” Cung Tuyết Thiến đưa tay muốn giữ nàng lại nhưng tay đã lập tức bị Mộ Dung Trần giữ lại.
“Nàng không cần giải thích, bổn Vương sẽ tự giải thích với nàng ấy.”
“Được.” Cung Tuyết Thiến khẽ gật đầu, hắn giải thích có lẽ sẽ tốt hơn.
“Nàng tính lúc nào rời đi?” Mộ Dung Trần hỏi, coi như nàng muốn rời đi thì tất cả mọi chuyện của nàng vẫn còn có thể nằm trong lòng bàn tay hắn.
“Chắc là mười ngày nữa, ta muốn nói rõ ràng với Gia Lỗ Tề Vương tử, còn phải cáo từ mấy người Thập tứ vương gia nữa, rồi chuẩn bị thêm ít đồ.” Cung Tuyết Thiến nghĩ một chút rồi nói.
“Được, đến lúc đó bổn Vương tiễn nàng.” Mộ Dung Trần nói.
“Ừ.” Cung Tuyết Thiến biết coi như mình cự tuyệt thì hắn cũng vẫn đi tiễn, “Chàng đi xem quận chúa thế nào đi, vừa rồi nàng nhất định là hiểu lầm.”
“Mạnh Tâm Nghi, đầu óc nàng rốt cuộc là chứa gì vậy? Nàng ấy năm lần bảy lượt muốn giết nàng, nàng lại còn suy nghĩ cho nàng ấy.” Mộ Dung Trần thật sự không hiểu nàng.
“Đi nhanh đi.” Cung Tuyết Thiến không giải thích, nàng là suy nghĩ cho hắn. Nếu như nàng muốn truy cứu thì hắn phải làm sao? Hắn có nghĩ tới hay không?
Mộ Dung Trần lắc đầu, xoay người rời đi.
“A…..” Cung Tuyết Thiến vui vẻ kêu to lên, xoay người nhảy nhót.
“Tiểu thư, có chuyện gì mà vui vẻ vậy?” Tiểu Vân lạ lùng hỏi, nàng vẫn là lần đầu tiên thấy tiểu thư vui vẻ như vậy.
“Tiểu Vân, ta có thể quang minh chính đại rời đi rồi, cùng ta nhảy nào.” Cung Tuyết Thiến vui vẻ kéo tay nàng.
“Tiểu thư, buông nô tỳ ra đi, nô tỳ không biết nhảy.” Tiểu Vân rút tay lại, hóa ra là Vương gia đã đồng ý để tiểu thư rời đi rồi.
“Thật là, cũng không phải bắt ngươi lên sân khấu biểu diễn.” Cung Tuyết Thiến cười đáp, rồi lại một mình nhảy. Nghĩ đến chuyện rời đi, nàng liền cảm thấy thật thoải mái.
“Tuyết lang, tỷ tỷ đưa em đi lưu lạc giang hồ nha.” Cung Tuyết Thiến khua khua hai tay.
“Ngao, ngao…..” Tuyết lang giống như nghe hiểu, đáp lại nàng.