Bước ra từ trong phòng mẫu thân, thất cô nương một đường an an tĩnh tĩnh theo sau lưng nhị gia, một bước cũng không dám rời.
Tới Tứ Phương trai, Khương Dục liền dẫn nàng vào hành lang phía đông. Khương Viện ở giữa đình, nhìn lén cái bóng của ca ca nhà mình, mắt vừa nhìn lên, vừa vặn đối diện với thân ảnh đang dựa vào lan can ngoài đình.
Từ khi vỡ lòng tới giờ, mỗi ngày Nhị gia đều viết Tam Tự Kinh một trăm lần. Làm theo ý chí thánh nhân, chính là để nhắc nhở bản thân mình không ngừng luyện tập nỗ lực, chính vậy mới có một Khương Dục như ngày hôm nay.
Hàng năm, trong Tứ Phương trai đều chỉ trồng duy nhất một loại trúc quân tử, không hề có hoa cỏ diễm lệ. Mỗi năm Khương Dục đưa lễ mừng sinh thần cho Khương Viện, món quà đều có mối quan hệ với loại trúc này. Thí như, khi còn nhỏ là con ngựa tre, con chuồn chuồn tre; bây giờ thì là ống đựng bút, tiêu bát khổng…
*Tiêu bát khổng: một loại nhạc cụ 8 lỗ.
Bởi vậy có thể thấy được, nhị gia Khương Dục vô cùng tinh tế không giống người thế tục, con người luôn mang theo chút thanh cao của kẻ văn sĩ.
Giờ phút này mang người tới đây, Khương Dục dù bực bội nhưng khuôn mặt lại chẳng chút thể hiện. “Chuyện gì đáng giá khiến ngươi phải phí tâm tư như vậy? Đừng cho rằng mọi việc ngươi làm người khác đều không biết. Nếu không phải có người phía sau trợ giúp, ngươi nghĩ một thất cô nương trong Đào Hoa ổ ném rơi cái túi thơm, liền có thể trong một đêm náo loạn cả phủ đều biết? A Viện, ngươi đang giấu diếm chuyện gì?”
trên dưới cả nhà đều biết, thất cô nương dịu dàng, đối người hiền lành có lễ. Nhưng mấy ai lại rõ, cái tính tình này là tản mạn, từ nhỏ đã thông tuệ nhạy bén, bản lĩnh lớn nhất chính là giấu dốt.
*Tản mạn: nguyên văn của tác giả, ý chỉ không tập trung, để ý tới mọi người xung quanh.
Nếu không phải có thời điểm hắn bị sẩy chân rơi xuống nước, hắn cũng không thể biết được, thất muội của hắn lại có bản lĩnh lớn như vậy. Khi đó, sau khi rớt xuống nước, hắn mắc chứng “kinh hãi”. Cứ mỗi đêm, nàng đều ôm chăn bông, mặc cho mọi người khuyên nhủ, thế nào cũng phải ăn vạ ngủ cùng giường với hắn.
Cứ vậy qua nửa tháng, chứng “kinh hãi” của nhị gia liền có chuyển biến tốt đẹp, lại sau một tháng, thế nhưng kỳ tích xảy ra, hắn khỏi hoàn toàn. Việc này chính là một cái tát mạnh mẽ vào mặt vị lang trung đức cao vọng trọng của quận Nam Dương, khiến cho lão lang trung xấu hổ không thôi, tự mình tới nhà tạ tội. Còn tự mắng y thuật bản thân không tinh, suýt nữa đã chặt đứt tiền đồ của nhị gia.
Sau sự việc đó, cả nhà lão trung đều về quê, rõ ràng là trong lòng bứt dứt không yên tâm. Lúc ấy, mọi người xung quanh đều chế giễu, quở trách vị lang trung này không biết chữa bệnh, ăn nói bừa bãi vô dụng.
Khương Dục nhớ lại những ngày đó, mỗi khi bừng tỉnh vào nửa đêm, hắn đều mơ hồ cảm giác có một đôi bàn tay mềm mại, nhẹ nhàng cẩn thận day ấn hai bên thái dương. Bên tai thì nghe được giọng nói ôn nhu, một tiếng lại một tiếng, như ánh dương ấm áp chiếu sáng đêm tối đời hắn, kéo hắn dậy từ trong mộng sâu, xua đi tăm tối sợ hãi trong lòng hắn.
Lúc tỉnh lại, hắn kéo kéo bím tóc nàng, ŧıểυ cô nương năm tuổi chớp chớp mắt, khuôn mặt nhỏ mơ hồ nhìn hắn, quay đầu liền khóc nói với mẫu thân, nhị ca ca bệnh ngày càng nặng, phải cho ca ca uống thuốc bệnh mới hảo a!
Mấy ngày sau đó, nàng cứ ngủ gà ngủ gật, hạ nhân bên cạnh đều cho rằng thất cô nương lo lắng cho nhị gia quá độ, ban đêm mất ngủ mới vậy. Đợi tới khi hắn khỏi hẳn, lại lớn hơn vài tuổi, mới rõ ràng tình hình khi đó là thế nào.
Nơi nào có chuyện trùng hợp như vậy chứ! Càng nghĩ sự tình càng cổ quái, hắn liền lén lút kêu Phúc Thuận lấy cớ về quê thăm người thân, sau đó lặng lẽ về quê của vị lang trung kia. Thế mới biết, năm đó, trước khi toàn gia vị lang trung kia rời đi, có người gõ cửa phụ, vừa mở cửa liền thấy một cái túi bị người bỏ lại. Gã sai vặt mở ra, liền thấy toàn bộ là bạc vụn, đếm đếm cũng tới gần năm chục lượng.
Từ đó về sau, Khương Dục liền phá lệ lưu ý với nàng, càng quản giáo nghiêm khắc.
hắn nghe nha hoàn nói, thất cô nương đã rất lâu không ồn ào đòi ra ngoài mua quà vặt. Rồi thất cô nương ở bên người phu nhân rất ngoan ngoãn, rồi nàng tặng chiếc vòng tay mình thích nhất làm lễ mừng sinh thần cho ngũ cô nương…
“Đều là bạc vụn”, “Nếu có nhiều bạc vậy, làm sao không đổi ngân phiếu cho tiện?”… Phúc Thuận bẩm lại tin tức, làm Khương Dục hắn hiểu ra một việc cực kỳ quan trọng.
rõ ràng, số bạc vụn đó là tiền tiết kiệm mỗi năm của nàng, chính là khoản tiền tiêu vặt mà mẫu thân cho mỗi tháng.
Rồi sau đó, mọi người đều coi thường nàng, nghĩ nàng không chịu chi tiêu, không có bản lĩnh…
Yên lặng hồi tưởng năm đó, Khương Dục quay người lại nhìn nàng, thần sắc trong mắt khó hiểu.
“Thế nào, còn không chịu nói thật?”
Năm tuổi đã thông tuệ như vậy, làm sao hắn có thể tin vị muội muội này chỉ vì mất cái túi thơm, mà làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy!
Tay nhỏ níu chặt chiếc váy lụa xanh biếc, tránh né cái nhìn chăm chú của ca ca. Khương Viện đảo mắt nhìn hàng trúc ngoài đình. Cả rừng trúc, một mảnh xanh biếc, vô cùng đẹp mắt.
Vẫn không thể gạt được hắn…Từ sau sự việc năm đó, dường như ca ca đã phát hiện điều gì đó, luôn để ý nàng từng ly từng tí. Lại cũng không nói với người thứ ba.
Nhị ca ca của nàng tốt như vậy, nàng không muốn nói dối làm tổn thương hắn.
Mắt nàng nghiêng nghiêng nhìn phía xa, đôi môi mím nhẹ, rồi rũ mắt xuống. Khuôn mặt nhỏ trước giờ là thần thái sáng láng, bây giờ ảm đạm như vậy, Khương Dục lại đau lòng không nỡ.
Muội muội của hắn, nên cười ngọt ngào, đôi mắt sáng như ánh sao, chứa đựng muôn vàn vui vẻ. hiện giờ hắn lo lắng cho nàng, sợ nàng giấu diếm, nếu là đại sự thì thật không ổn. Lại nghĩ tới, dù sao nàng cũng không phải người không biết đúng mực. Cái biểu hiện thế này, tất phải có nguyên do…Nếu mà bức nàng quá, đến nụ cười cũng không chịu hé…
Chao ôi, thôi, không miễn cưỡng nàng nữa. Nghĩ tới có lẽ là chuyện của nữ tử nơi khuê các, dù lớn cũng không tới mức không thu xếp được đâu nhỉ?!
đi qua nhẹ nhàng ôm đầu vai nàng, chậm rãi ấn ấn cái đầu nhỏ vào ngực mình. Hiếm khi Khương Dục biểu lộ sắc mặt ôn nhu, “Ngươi không chịu nói, ta sẽ không ép. Nếu là bị người gây khó dễ, nhớ kỹ phải nói với người trong nhà biết.”
Nàng nâng cằm, ánh mắt sáng người, đây chính là A Viện, là người mà hắn quý trọng nhất trên đời này. Nếu có thể, hắn nguyện che chở nàng cả đời bình an thuận buồm xuôi gió.
Chóp mũi chua chua, lung tung gật gật đầu. Búi tóc độc đáo theo cử động liên tục cũng rớt rớt xuống. Khương Dục buồn cười liếc nàng một cái, gọi Lục Phù tới vấn lại cho.
“đã đồng ý với mẫu thân, không thể nói mà không làm. A Viện nhớ rõ, bắt đầu từ ngày mai, dậy sớm tới đây ôn lại sách vở.” Tuy không có được đáp án, nhưng cũng không thể không trừng phạt nàng một chút!
Thi thoảng phải gõ gõ nàng vài cái, chứ với cái tính tình mềm như bông của nàng, lần này lại hành sự cương quyết như vậy, thực sự khiến người ta không an tâm nổi.
May mắn hôm nay Khương Dục dễ nói chuyện, phóng ngựa nàng một lần này. Khương Viện còn tưởng qua mặt được rồi chứ, đảo mắt lại thành bộ dáng nghiêm chỉnh. Lúc trong phòng mẫu thân, nàng còn nghĩ hắn thuận miệng nói vậy, chỉ vì cầu tình cho nàng. Nơi nào nghĩ tới, hắn cư nhiên làm nghiêm túc như vậy chư?
Trong lúc thất cô nương bị nhị gia quản giáo, trong hành quán quận, Chu Chuẩn lật lật xem cái túi thơm nhặt được trong sân, tùy ý ném chơi trong tay.
Có tờ giấy nhắc nhở phía trong, cũng không khó đoán vật ấy sao lại bị rơi mất. Nguyên bản còn tính toán bẩm báo cho thế tử, xem ngài xử trí thế nào. Đợi hắn cẩn thận nghĩ lại, một nữ tử giả dối như vậy, nếu có thể nắm điểm yếu của nàng, thì chứng bệnh của thế tử cũng có thêm đảm bảo.
Trong mắt Chu đại nhân chợt lóe lên sự nghiêm túc. Mặc kệ nàng giỏi tâm kế như thế nào, hắn không phải thế tử. Vị kia luôn khinh thường mấy thủ đoạn như này, hắn thì không ngại chút nào.
Nếu nàng có can đảm không tận tâm tận lực, hoặc âm thầm ngáng chân… hắn liền để nàng mất hết thanh danh! Làm toàn bộ Khương gia đều phải hổ thẹn! Tội danh lớn như vậy, chắc chắn nàng ta phải kiêng kị vài lần.