Diệp Thiên thay nước cho A Hoàng xong, liền rửa tay sạch sẽ sau đó đi đến bên cạnh Dự vương, ngẩng đầu nhỏ nhìn hắn, vô cùng chân thành mà nói: "Điện hạ, cám ơn ngài, ngài luôn luôn giúp đỡ ta, ta cũng không biết phải làm như thế nào để cảm tạ ngài nữa. Điện hạ nếu như có chỗ nào cần ta hỗ trợ, xin cứ việc nói ra, ta nhất định sẽ đem hết toàn lực hỗ trợ cho điện hạ." Mặc dù nàng không cảm thấy chính mình có chỗ nào có thể giúp đỡ một người cường đại như Dự vương, nhưng cũng nên biểu đạt một chút lòng cảm kích của mình, đương nhiên, nếu như hắn thật sự có chỗ cần mình giúp đỡ lại thì càng tốt, nàng tuyệt đối sẽ không nói suông mà không làm. Nếu không phải là hắn đưa Phùng ma ma đến giúp nàng, chuyện mẫu thân bị trúng độc có khi mãi mãi cũng không bị phát hiện ra đâu. Hơn nữa hắn còn muốn giúp đỡ nàng tìm kiếm phụ thân nữa, to to nhỏ nhỏ, rút cuộc nàng đều đã không hết hắn đã hỗ trợ nàng nhiều bao nhiêu rồi.
Dự vương liếc nhìn A Hoàng đang hóng chuyện bên cạnh một cái, vật nhỏ này rất thông minh, lại đặc biệt thích bắt chước người khác nói chuyện, hắn cũng không hi vọng những lời mình cùng tiểu nha đầu nói với nhau sẽ bị nó học theo. Suy nghĩ một chút liền lôi kéo Diệp Thiên vào phòng, ngồi ở nhuyễn tháp đặt bên cửa sổ, "Thiên Thiên, chúng ta là người một nhà, không cần phải nói cái gì cám ơn với không cám ơn, hơn nữa, nếu đã là người một nhà, Thiên Thiên về sau đừng tiếp tục gọi ta là "Điện hạ"nữa có được hay không, nghe thật sự quá xa lạ."
"Vậy ta nên xưng hô với ngài như thế nào đây?" Đôi mắt hạnh to tròn của Diệp Thiên chớp chớp, miệng nhỏ phấn hồng khẽ nhếch lên, nghiêm túc suy nghĩ, trong lúc nhất thời thật sự là không nghĩ được danh xưng thế nào cho thích hợp, bèn đưa một ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn về phía Dự vương.
"Thiên Thiên gọi một tiếng ca ca tới nghe đi." Lần trước hắn muốn dụ dỗ tiểu nha đầu gọi mình một tiếng ca ca lại không thành công, lần này tranh thủ thừa dịp nàng đang cảm kích xúc động, thử lại lần nữa xem sao.
Đối diện với cặp mắt phượng đen sẫm như mực Dự vương, Diệp Thiên cảm thấy mình không cách nào cự tuyệt được, lại chưa nói tới hắn đã vì mình làm nhiều chuyện như vậy rồi."Phong ca ca." Tên tự của điện hạ là Ngôn Phong, nàng gọi hắn Phong ca ca hẳn là không sai đi.
"Đúng, ta là "Phong ca ca" của muội." Dự vương cười như không cười liếc nhìn nàng một cái, nói tiếp "Còn muội là "phong muội muội" của ta."
Giọng điệu này nghe ra liền là không phải vui vẻ hài lòng, hơn nữa Diệp Thiên nàng cũng không có muốn làm "phong muội muội" đâu, lúc này liền ngoan ngoãn sửa miệng lại, "Ngôn ca ca."
"Ân. Ngoan, lại gọi thêm một tiếng."
"Ngôn ca ca."
"Ân."
Tiêu Ngôn Phong đem nàng ôm vào trong ngực, hai tay cẩn thận ôm kín vòng quanh thân hình nho nhỏ của nàng, đầu tựa vào bờ vai nhỏ, hít một hơi thật sâu. Hắn lúc mới trở về không biết mình vì sao lại trùng sinh, bây giờ nghĩ lại, có lẽ là để đền bù lại những tiếc nuối ở kiếp trước đi, đem cả tiểu nha đầu cùng mẫu phi đều chăm sóc, bảo vệ cho tốt, để các nàng không lại phải trải qua quá nhiều cực khổ, đau lòng như vậy nữa.
Diệp Thiên ở trong lòng hắn không được tự nhiên giãy giụa một hồi, ca ca cũng từng ôm nàng, bế nàng rất nhiều lần, thế nhưng cũng chưa bao giờ ôm nàng giống như kiểu điện hạ ôm lúc này đâu.
Dự vương lập tức liền buông lỏng nàng ra, nàng còn nhỏ, hắn cũng không muốn dọa sợ đến tiểu nha đầu.
"Ngôn ca ca, về sau ở trước mặt người khác, ta vẫn gọi ngài là "Điện hạ " có được không?" Nàng cảm thấy nếu như ở trước mặt người ngoài mà xưng hô "Ngôn ca ca", sẽ rất là thất lễ.
Dự vương nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của nàng tươi cười, "Đương nhiên là có thể."
Dùng xong bữa trưa, huynh muội hai người liền mang theo hai tháng dược liệu đã được Lộc y chính phối hợp tốt trở về hầu phủ, Diệp Lệ trực tiếp đem dược liệu đưa vào Tư Viễn đường, ý tứ lộ ra đây là thuốc bổ Dự vương đưa tặng đến.
"Hai tháng liền có thể triệt để thanh trừ độc tố?" Mạnh thị vô cùng kinh hỉ, không dám tin tưởng mà hỏi.
Diệp Thiên liên tục gật đầu, cao hứng đến nước mắt rưng rưng, "Nương, ngươi chẳng mấy chốc là sẽ khỏe hẳn lại thôi. Có điều, Lộc y chính đã nói qua, đôi chân của người lâu ngày vô lực, muốn hồi phục thì khi mới bắt đầu cần phải cho người dìu đỡ hai bên mới có thể chậm rãi tập đi lại được."
"Nương không sợ." Mạnh thị sờ sờ lên má nữ nhi, kiên định nói, "Chỉ cần độc có thể giải được, nương liền vô cùng vui vẻ rồi." Vẫn còn may là suốt mấy năm vừa qua, Quế Hương mỗi ngày đều bỏ công bỏ sức ra giúp nàng xoa bóp hai đùi, cho nên đến giờ đôi chân này cũng không đến mức hoàn toàn bị phế đi.
Diệp Lệ chậm rãi đi đến trước giường, quỳ xuống, ngẩng đầu khuôn mặt đầy áy náy mà nhìn Mạnh thị, "Nương, nhi tử bất hiếu, khiến ngài phải chịu khổ nhiều năm như vậy, đã thế nhi tử còn ở trong lòng thầm oán trách ngài không đủ mạnh mẽ, kiên cường, nương, nhi tử xin lỗi ngài."
Nội tâm Mạnh thị đau xót không thôi, lúc ấy nhi tử mới chỉ có bảy tuổi, bản thân cũng vẫn còn là tiểu hài tử, lại phải tự học chăm sóc, chiếu khán muội muội, đã vô cùng hiểu chuyện, "Lệ ca nhi con làm cái gì vậy, mau đứng dậy đi." Mạnh thị vươn tay về phía Diệp Lệ, Diệp Lệ liền đứng lên, tiến về phía trước hai bước, cầm lấy tay của mẫu thân, ngồi xuống bên giường của nàng.
Mạnh thị một tay lôi kéo Diệp Lệ, một tay lôi kéo Diệp Thiên, hết nhìn người này, lại nhìn qua người kia, "Lệ ca nhi, Thiên Thiên, ba người chúng ta là cốt nhục tình thân, cho dù ở trong lòng có chút oán trách nhau, cũng sẽ vĩnh viễn không làm tổn thương đối phương. Nhưng là, những người khác liền không giống như vậy. Lần này nương bị trúng độc, bất luận là ai xuống tay, lão thái thái tất nhiên cũng đều là xem thấu, biết rõ, cũng có khả năng chính là do lão thái thái trực tiếp xuống tay không chừng."
"Lão thái thái tại sao lại muốn hại người, nàng không thích nương sao? " Diệp Thiên không hiểu liền hỏi.
"Lão thái thái cũng không phải là thân tổ mẫu của Thiên Thiên, việc này Lệ ca nhi hẳn là đã biết, chỉ có Thiên Thiên còn chưa biết đến." Mạnh thị nhìn sang Diệp Lệ, trông thấy hắn đồng tình gật đầu, lúc này mới nói tiếp: "Năm đó tổ phụ của các con có một vị phu nhân, vị phu nhân này sinh ra phụ thân của hai con, về sau nàng mắc bệnh liền sớm qua đời."
"A, con hiểu rồi, vị phu nhân này chính là thân tổ mẫu của con." Diệp Thiên bừng tỉnh đại ngộ. Còn Diệp Lệ vốn đã từ sớm nhìn thấy bài vị của tổ phụ cùng tổ mẫu trong từ đường rồi, cho nên một chút cũng không ngạc nhiên.
Mạnh thị gật gật đầu, "Sau này, tổ phụ con tục huyền cưới lão thái thái, nàng đã sinh hạ nhị thúc cùng tam thúc của con. Cho nên, Thiên Thiên, lão thái thái cùng nhị phòng, tam phòng, bọn họ mới là cốt nhục chí thân, lại cùng chúng ta lại cách một tầng quan hệ."
Diệp Thiên nhếch miệng nhỏ ngẫm nghĩ một hồi, "Trách không được, con luôn cảm thấy lão thái thái đối với con cùng Diệp Phù, Diệp Dung đều không đồng dạng, nguyên lai, con cùng nàng cũng không phải là thân tổ tôn."
Mạnh thị vui mừng nhéo nhéo tay nữ nhi, nữ nhi bảo bối này của nàng, mặc dù nhìn ngây ngốc, đáng yêu, nhưng đối mặt với thiện ý ác ý của người khác luôn thông thấu, rõ ràng, sẽ không dễ dàng bị lừa gạt.
"Nương, lão thái thái hãm hại nương, hoặc giả bà ta sai sử người khác ám hại nương, là vì muốn cướp đi quyền trưởng quản nội trạch, đưa qua cho nhị phòng thân sinh của bà ta sao?" Diệp Thiên lại hỏi.
Mạnh thị trong mắt lóe lên một tia ảm đạm, thứ mà bọn chúng cướp đi há chỉ đơn giản là quyền chưởng quản nội trạch? Còn có phu quân của nàng, phụ thân của hai đứa nhỏ, là trụ cột của đại phòng bọn họ. Bất quá, nàng sẽ không lại sa vào đau lòng, thoái chí, nàng phải nhanh dưỡng tốt thân thể, không chỉ vì bảo vệ tốt cho nhi nữ của bọn họ, còn phải vì hầu gia báo thù! Nếu bọn hắn đã vô tình vô nghĩa, nàng cũng sẽ không thủ hạ lưu tình, cái gì hiếu đạo, cái gì nhà cùng vạn sự hưng, đều mau gặp quỷ hết đi thôi.
"Âm mưu của bọn hắn... chỉ sợ không chỉ đơn giản là quyền chưởng quản nội vụ." Mạnh thị thở dài, phát hiện sâu trong đôi mắt Diệp Lệ hiện lên một tia thấu hiểu, hiển nhiên là minh bạch ngụ ý của nàng, lại dặn dò: "Lệ ca nhi mỗi khi đi ra ngoài, nhất định phải cẩn thận một chút, phàm là những địa phương nguy hiểm, ngàn vạn lần nhất thiết phải cẩn thận tránh đi mới được."
"Nương yên tâm, nhi tử hiểu được." Nếu như mục tiêu của bọn hắn là tước vị, như vậy sớm muộn gì cũng sẽ xuống tay với mình, trong lòng Diệp Lệ hoàn toàn rõ ràng.
Diệp Thiên khẩn trương bắt lấy tay áo ca ca mình, "Lão thái thái cũng muốn ám hại ca ca sao? Muốn chiếm... đoạt vị trí đích trưởng tôn của ca ca về cho nhị phòngthân sinh của bà ta sao? Không, không, là muốn chiếm thế tử vị của ca ca về cho cho nhị phòng? " Diệp Sở nhị phòng có phải cũng muốn thay thế ca ca?
"Thiên Thiên không sợ, ca ca sẽ thật cẩn thận." Hắn sẽ không cho phép bản thân mình xảy ra chuyện gì, nếu như mình không còn nữa, chỉ còn lại mẫu thân cùng muội muội, còn không biết sẽ bị bọn hắn đày đọa thành cái dạng gì đâu.
"Còn một việc nữa, " Mạnh thị nhìn nhìn nhi tử cùng nữ nhi, "Triệu ma ma trong viện của Thiên Thiên, xem ra là người do Tề thị hoặc lão thái thái nhét vào, nếu như trong viện của Thiên Thiên có, thì Tư Viễn đường của ta, cùng với bên viện của Lệ ca nhi chắc hẳn cũng đều có, Lệ ca nhi sau khi trở về con phải cẩn thận quan sát, đem nội gian đều phải tìm ra."
"Tìm ra rồi đem bọn nội gian đó đều đuổi đi!" Diệp Thiên nắm tay nhỏ tỏ thái độ.
"Không... không nhất thiết phải đuổi đi." Mạnh thị cười nói, "Nếu như không phải là người thân cận, cũng có thể giữ lại, thay chúng ta cố ý truyền lại chút tin tức sai lầm về cho bọn họ, tin tức, xáo trộn, lẫn lộn. Bất quá, nếu như cấp bậc tương đối cao giống như Triệu ma ma, vẫn là tìm biện pháp đuổi đi thì thỏa đáng hơn."
"Nhi tử trở về liền lập tức điều tra." Diệp Lệ đáp ứng. Kỳ thật hắn vẫn thường xuyên để ý, sàng lọc người trong viện của mình, nhưng là không chừng vẫn còn sơ sót lại vài con cá lọt lưới thì sao.
Các bọn đang theo dõi truyện tại Wattpad chính chủ của Kiều