“Em ấy còn chưa trưởng thành, anh như vậy thật quá cầm thú.”
Từ khi Hoắc Yên làm thêm tại nhà ăn số ba đến nay, bạn cùng lớp, còn có đám bạn cùng phòng, tất cả đều thích đến chỗ cửa của cô mua cơm.
Hoắc Yên thấy bạn cùng lớp, luôn tăng thêm một chút thức ăn, tính tình cô tốt bụng, nhân duyên tốt, các sư phụ (đầu bếp) và các dì trong nhà ăn bắt gặp cũng làm như không thấy, chỉ cười hiền lành với cô.
Hoắc Yên dần dần phát hiện, những người xung quanh yêu mến cô càng ngày càng nhiều, mỗi lần đi học, sau khi bước vào lớp, rất nhiều bạn học chào hỏi cô, muốn cô tới bên cạnh mình ngồi.
Chuyện này hoàn toàn không giống cấp hai và cấp ba, khi đó mọi người đều không thích cô, cảm thấy cô chậm chạp, ngu ngốc, chơi với cô sẽ kéo thấp chỉ số thông minh xuống.
Nhưng lên đại học, các bạn học rất vui lòng muốn kết bạn với cô.
Phó Thời Hàn nói với Hoắc Yên, bước chân vào cánh cổng đại học chẳng khác nào bước vào một nửa xã hội, giữa người với người dù nhiều hay ít vẫn tồn tại quan hệ lợi ích, người vô hại như em không biết tính toán, đương nhiên sẽ trở thành cái bánh ngon của mọi người.
Hoắc Yên buồn bực nói: “Anh lại nói em ngốc.”
Phó Thời Hàn nghịch nghịch tóc đuôi ngựa của cô: “Đại trí giá ngu, chưa chắc không tốt.”
Hoắc Yên nhíu mày, kéo giãn khoảng cách với anh: “Anh đừng có động tí là nghịch tóc em được không, em không còn là trẻ con nữa.”
Khóe môi Phó Thời Hàn hơi cong, lực tay nhẹ hơn, cuốn một lọn tóc vào ngón tay, nghịch không biết mệt, tóc của cô không cứng, cực kỳ mềm mượt, cũng không lộn xộn, yên lặng quấn quanh ngón tay của anh.
Giống như chủ nhân, mềm mại nghe lời, không ầm ĩ.
Từ nhỏ Phó Thời Hàn đã được dạy dỗ nghiêm khắc, ông nội là người lính đi lên từ chiến trường, mà ba cũng là thủ trưởng trong quân đội, đối với con trai hết sức nghiêm khắc, yêu cầu anh phải theo đúng khuôn phép, không được nghịch ngợm.
Cho nên bắt đầu khi còn rất nhỏ, Phó Thời Hàn đã học được phong thái nghiêm chỉnh, cũng rất biết cách đối nhân xử thế.
Tất cả mọi người đều khen ngợi, cháu trai nhà họ Phó là rường cột quốc gia, nhân trung chi long.
Năm đó, anh quen biết chị em nhà họ Hoắc.
Chị gái đoan trang thuần thục, tuổi còn nhỏ lại luôn dùng dáng vẻ người lớn nói chuyện với anh, Phó Thời Hàn đương nhiên cũng đáp lại bằng dáng vẻ đó, hai người nói qua nói lại đều là những lời xã giao vô vị, nói chuyện mười phút đã cảm thấy chán ngắt.
Nhưng riêng nhóc con nọ, bím tóc được buộc lên cao, hai tay chống cằm nhìn bọn họ, ánh mắt lộ ra chút mờ mịt lại tràn đầy vui vẻ.
Dáng vẻ đơn thuần khiến Phó Thời Hàn cảm thấy gần gũi.
Thường xuyên gặp gỡ, Phó Thời Hàn và Hoắc Yên quen nhau rất nhanh, cô bé đầu óc ngây thơ khờ khạo, Phó Thời Hàn trước mặt cô hoàn toàn có thể dỡ bỏ ngụy trang, sống theo ý mình.
Bởi cô sẽ không dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình chằm chằm, giống như anh sẽ biết thành con quái vật.
Phó Thời Hàn không muốn trở thành quái vật, lúc ở cùng Hoắc Yên, anh có thể làm chính mình.
Khi còn bé coi cô như bạn bè, như người thân, suốt ngày trêu chọc, Hoắc Yên thường xuyên bị anh làm khóc, tủi thân trừng mắt nhìn anh.
Nhưng Hoắc Yên ngốc nghếch, tức giận ba giây, Phó Thời Hàn lại biết dỗ dành lừa bịp lợi hại không khác gì lúc anh trêu chọc, thế nên Hoắc Yên rất không có tiền đồ, vài phút liền nín khóc mỉm cười.
Dần dần trưởng thành, trong lòng Phó Thời Hàn mơ hồ sinh ra một chút ý nghĩ khác thường, từ lần đầu tiên bị ướt ga giường vào buổi sáng sớm, anh liền thường xuyên nằm mơ thấy cô nhóc này, sự kiều diễm trong mơ không thể nói thành lời, có đôi khi lại cảm thấy tội lỗi.
Em ấy còn chưa trưởng thành, anh như vậy thật quá cầm thú.
Nhưng muốn nhịn cũng không nhịn được, một lần kia trèo tường tìm cô, ép cô gọi anh là anh trai, khi đó là anh trai, về sau là Hàn ca, nghe tới nghe lui lại có ý vị khác.
Từng nghe ba mẹ nói chuyện hôn ước với nhà họ Hoắc trên bàn cơm, nói nên là Hoắc Tư Noãn, đoan trang hiền thục, dịu dàng uyển chuyển, là con dâu chuẩn mực tuyển chọn.
Hỏi đến suy nghĩ của anh, Phó Thời Hàn thẳng thắn cự tuyệt, ba anh nổi trận lôi đình, nói mối hôn sự này là ông nội anh định ra, không thể không nghe theo, đây cũng là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn Phó Thời Hàn làm trái ý ba mình.
“Ai cũng không thể ép con cưới người con không yêu.”
Ai cũng không thể ép buộc anh, từ bỏ người con gái anh yêu.
Về sau chuyện này đành gác lại, không ai đề cập tới, thái độ của ba anh có vẻ như nhượng bộ, nhưng thật ra lấy lui làm tiến, sắp xếp Hoắc Tư Noãn bên người Phó Thời Hàn, cấp hai, cấp ba, thậm chí đại học.
Ba anh là người cực kỳ cố chấp lại hiếu thuận, năm đó ông nội lập ra mối hôn sự này, ba anh nhất định không làm trái, đồng thời mọi mặt của Hoắc Tư Noãn cũng không có gì để bắt bẻ.
Phó Thời Hàn duy trì quan hệ không nóng không lạnh với Hoắc Tư Noãn, không quá mức xa cách lãnh đạm, dù sao cũng quen biết từ nhỏ, cho dù khi còn bé cái gì cũng không hiểu, nhưng dù gì cũng gọi một tiếng em gái.
Sau này không biết vì sau, bất kể cấp ba hay đại học, cả lớp cả trường đều biết vị hôn thê của anh là Hoắc Tư Noãn.
Thông minh như anh, đương nhiên biết tin tức truyền ra thế nào.
Anh không thừa nhận lời đồn, nếu có ai hỏi, tự nhiên sẽ phủ nhận.
Ngay từ đầu anh đã không có nửa phần tình cảm gì với Hoắc Tư Noãn, mặc dù khi còn nhỏ cũng từng thử chơi chung, nhưng luôn cảm giác toàn thân từ trên xuống đặc biệt không thoải mái.
Cô gái này hoàn mỹ không còn gì để chê, nhưng anh chính là không thích.
“Anh đang nghĩ gì đó.”
Giọng nữ giòn tan ngắt mạch suy nghĩ của Phó Thời Hàn, anh nâng mắt, bắt gặp đôi mắt hạnh đen láy, không chút phòng bị nhìn anh.
Đột nhiên anh hiểu vì sao, vì sao không thích Hoắc Tư Noãn, hết lần này tới lần khác lại thích cô nhóc này.
Bởi vì trong đôi mắt của cô, anh nhìn thấy mình, không phải quái vật, mà là Phó Thời Hàn nguyên bản.
“Anh lại mất tập chung.” Hoắc Yên đặt bút xuống, rõ ràng nói bổ túc toán cao cấp cho cô, anh lại luôn thất thần, hiển nhiên là không dụng tâm.
“Không có tâm trạng thì thôi vậy.” Hoắc Yên đoạt lại giấy nháp, tự mình tính toán: “Tự em làm.”
Ánh nắng bên ngoài chiếu nghiêng qua cửa sổ, vừa vặn bao quanh cơ thể cô, vành tai đỏ ửng còn có thể nhìn thấy rõ lông tơ.
“Hoắc Yên.”
“Ừm?”
“Em muốn anh làm anh trai em à?”
Bút trong tay Hoắc Yên không dừng, không để tâm nói: “Rất tốt mà.”
“Cái gì mà tốt, muốn, hay là không muốn?” Phó Thời Hàn khôi phục nét mặt nghiêm túc, giống như muốn tranh luận vấn đề này đến cùng với cô.
“Bây giờ là anh trai em, sau này là anh rể em, có vấn đề gì không?” Lúc này Hoắc Yên mới ngẩng đầu lên: “Hôm nay sao anh lạ thế?”
Anh rể.
Phó Thời Hàn lẩm bẩm hai chữ này, đáy mắt nổi nên một tia lạnh lẽo: “Em muốn anh làm anh rể em?”
Lại là vấn đề này, anh hỏi bao nhiêu lần rồi.
Hoắc Yên đặt bút xuống, nhắc lại: “Không phải em có muốn hay không, vấn đề là anh có muốn hay không được không, sau này đừng hỏi em nữa, em có thể khống chế suy nghĩ của anh sao!”
“Anh không muốn.”
Hoắc Yên bất ngờ: “Anh… anh nói cái gì?”
Ánh mắt Phó Thời Hàn lạnh lùng, nghiêng người sang, nới lỏng cúc áo ở cổ: “Anh chưa từng nói, muốn làm anh rể em.”
Hoắc Yên còn chưa kịp lấy lại tinh thần: “Anh không thích chị gái em à?”
Phó Thời Hàn nhìn ánh mắt mềm mại của Hoắc Yên, tức giận nói: “Cho tới bây giờ anh chưa từng nói rằng, thích Hoắc Tư Noãn.”
“Vậy anh cũng không nói không thích mà.” Hoắc Yên gãi đầu, vẫn thấy khó hiểu.
Phó Thời Hàn sửa sang cổ tay áo, thản nhiên nói: “Hoắc Tư Noãn không thổ lộ với anh, khi tìm anh không phải là việc học thì chính là việc của hội sinh viên, dù sao cũng luôn có lý do, em bảo anh mở miệng thế nào.”
Hoắc Yên suy nghĩ, cũng đúng, Hoắc Tư Noãn kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể mở miệng tỏ tình trước với nam sinh, cũng tuyệt đối không thừa nhận tâm tư của mình. Mà Phó Thời Hàn cũng là người cẩn trọng, càng không chủ động nói ra cái đề tài này.
Thì ra bọn họ không không hiểu nhau.
Bao nhiêu năm như vậy, đúng là dày vò.
Trong lòng Hoắc Yên nghĩ thầm, nếu đổi lại là mình, nếu như thích một người, khẳng định sẽ không chịu được lâu như vậy, còn không phải nhịn đến chết sao.
Cô thấp thỏm nói: “Vậy… vậy chị em nhất định sẽ buồn, anh thật sự không thích chị ấy sao?”
Trong lời cô còn có ý mong chờ anh sẽ hồi tâm chuyển ý, nhưng Phó Thời Hàn chắc chắn: “Không thích.”
Hoắc Yên thở dài một tiếng: “Được rồi, vậy chúng ta không có duyên làm người nhà rồi.”
Phó Thời Hàn thấy trong mắt Hoắc Yên có chút không nỡ, nhịn không được nói: “Em giả ngu hay ngu thật vậy?”
“Cái gì?”
“Ai nói nhất định phải làm anh rể mới có thể thành người nhà?”
“Không phải đâu, tuy gọi là anh trai, nhưng chung quy cũng không phải anh ruột, anh với em làm người nhà, cũng chỉ có thể…”
Hoắc Yên giống như ngộ ra cái gì, lời nghẹn trong họng không nói ra được.
Ngoài anh rể, nếu muốn làm người nhà của cô, còn có thể trở thành… chồng cô.
Anh nhếch miệng nở nụ cười nhàn nhạt, thừa dịp cô không để ý, tay đặt lên eo cô, trực tiếp ôm cô vào lòng, hai người dí sát vào nhau, tay Hoắc Yên chống lên lồng ngực cứng rắn của anh.
Anh cúi đầu xuống, lông mi dài dày hơi khép lại, cực kỳ nguy hiểm.
Ánh nắng hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của anh, xung quanh tỏa ra bầu không khí mập mờ.
Đôi mắt Phó Thời Hàn quan sát Hoắc Yên, lỗ tai cô đã đỏ bừng, môi mím chặt, cơ thể co rúm, run nhè nhẹ.
Lúc đầu chỉ định đùa một chút, nhưng phản ứng của cô, lại khiến lòng anh dâng lên một gợn sóng kiều mị.
Hoắc Yên theo bản năng đưa tay đẩy người anh, lại bị anh cầm chặt cổ tay, ấn sang một bên.
Toàn bộ máu trong người Hoắc Yên dồn thẳng lên não, mặt đỏ như bàn ủi: “Phó Thời Hàn, anh không phải muốn giảng… giảng bài sao, em… em không có suy nghĩ này, anh đừng nói đùa…”
Phó Thời Hàn thấy cô hoảng sợ lúng túng, dáng vẻ lắp ba lắp bắp càng khiến người ta yêu thương.
Sao lại có cảm giác, bản thân biến thành cầm thú rồi?
Phó Thời Hàn không muốn dọa cô sợ, chợt buông lỏng tay: “Không trêu em nữa.”
Hoắc Yên bỗng được tự do, lập tức lui sang bên cạnh kéo dài một khoảng cách với anh.
Đối diện với người con trai áo mũ chỉnh tề đang cười đến đắc ý, Hoắc Yên mới biết mình bị anh trêu đùa, quả nhiên, tiểu tử này trước mặt cô chưa từng đứng đắn, khi còn bé đã trải qua bao nhiêu lần vậy mà vẫn bị mắc lừa.
Cô bị ấm ức, đeo cặp sách nhỏ lên rồi thở phì phò bỏ đi.
Nhìn bóng lưng cô, Phó Thời Hàn thu lại ý cười, ngón tay linh hoạt xoay bút một vòng, lòng bàn tay còn lưu lại cảm xúc khi chạm vào cô.