“Là muốn đợi tới bữa tiệc đêm tốt nghiệp, cầu hôn em.”
Hứa Minh Ý luống cuống tay chân nhặt mảnh vỡ của tách cà phê ném vào thùng rác, Hoắc Yên để ý lúc anh ta cúi người, dùng ống tay xoa xoa khóe mắt.
Lừa người, có vẻ không đúng lắm.
Hoắc Yên nhìn Phó Thời Hàn, anh nhún vai với cô, giống như muốn nói, em khới ra cục diện rối rắm, tự mình thu dọn đi.
“Người đó thế nào!” Một lúc lâu sau, anh ta lại hỏi.
Hoắc Yên: “Tôi lừa anh đấy.”
Hứa Minh Ý: …
Anh ta xắn tay áo lên chỉ vào Hoắc Yên, phẫn nộ nói với Phó Thời Hàn: “Con nhóc nhà cậu không đánh không được!”
Phó Thời Hàn bình thản ngồi ngay ngắn, vững như Thái Sơn: “Tự cậu cả kinh một sạ (*), trách người của tôi?”
(*) Cả kinh một sạ (一惊一乍): Chỉ tinh thần của người ta quá mức căng thẳng hoặc hưng phấn, hành vi cử chỉ khác thường khuếch đại, khiến người ta bị dọa dẫm phát sợ. Có lúc cũng chỉ vẻ mặt cùng cảm tình đều rất phong phú cùng đúng chỗ.Link
Hoắc Yên trốn phía sau Phó Thời Hàn, lè lưỡi với Hứa Minh Ý.
Hứa Minh Ý hít sâu, nhắm mắt bình tâm tĩnh khí ngồi xuống, cũng không tiếp tục để ý tới những người đáng ghét này nữa.
Quán cà phê được trang trí bởi cây xanh và những chậu lan treo lơ lửng, hình như có khách tới, trong lúc lơ đãng Hoắc Yên ngẩng đầu lên, suýt chút nữa phun cà phê trong miệng ra ngoài.
Chỉ thấy một người phụ nữ đội một cái mũ cực kỳ khoa trương, trên mặt mang kính râm, gọng kính bằng kim loại lóe lên ánh sáng, cô nàng đeo một cái thắt lưng khủng bố, kết hợp cùng quần sooc, trên môi bôi trét son màu đỏ thẫm, khiến cho người ta có cảm giác công kích cực mạnh.
Có điều Hoắc Yên liếc mắt liền nhận ra, chính là Tô Hoàn.
Không phải không tới sao!
Định ầm… ầm ĩ thế nào!
Hoắc Yên vội vàng nhổm người vẫy tay với Tô Hoàn, nhưng không hiểu sao Tô Hoàn chẳng thèm nhìn cô một cái, giống như cô không tồn tại.
Đương nhiên, cũng không nhìn Hứa Minh Ý.
Có điều ánh mắt của Hứa Minh Ý liên tục dính sát cô, dưới vẻ bề ngoài bình tĩnh, nội tâm đang có từng đợt sóng điên cuồng phun trào.
Hoắc Yên thấy Tô Hoàn không để ý đến mình, thế là đi tới phía trước vỗ vai cô: “Tiểu tổ tông, cậu tới đây làm gì?”
“Hơn hai năm không gặp bạn cũ, tớ là chủ nhà, đương nhiên muốn mời các cậu uống một chén.” Tô Hoàn quay người nói với nhân viên phục vụ: “Hóa đơn của bọn họ cứ tính cho tôi.”
“Chào tiểu thư, tổng cộng là 328 tệ.”
Tô Hoàn lấy một cái thẻ trong túi ra, lúc này, Hứa Minh Ý đi tới, rút lại tấm thẻ màu đen trong tay Tô Hoàn: “Không cần em.”
Anh ta nhìn tấm thẻ kia một chút, là thẻ VIP hắc kim của ngân hàng Hồng Kông.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Hoàn khẽ nghiêng, hơi hất cằm, ánh mắt dời sang bên cạnh, cố ý không nhìn anh ta.
Hứa Minh Ý ngập ngừng đứng im tại chỗ, muốn nói lại thôi, mặt hơi phiếm hồng.
Thẩm Ngộ Nhiên phía sau phá vỡ xấu hổ: “Lão nhị, ơ kìa, mau trả lại thẻ cho người ta.”
Lúc này Hứa Minh Ý mới hoàn hồn, nhanh chóng tính tiền, trả lại tấm thẻ cho Tô Hoàn.
“Ông chủ Hứa giờ kiếm được rất nhiều tiền, đi uống nước còn muốn tranh trả, trăm năm khó gặp.” Đôi môi đỏ thẫm của Tô Hoàn lộ một nụ cười khoa trương: “Được, đã muốn mời khách, uống cà phê tính là cái gì, mời chúng tôi tới Tụ Tiên Lâu ăn đi.”
Tụ Tiên Lâu là nhà hàng sang trọng bậc nhất ở Giang Thành, cho dù chỉ có hai người, một bữa cơm rẻ thì mấy ngàn đắt thì hơn vạn, nhiều người như vậy, khẳng định không tránh khỏi năm chữ số.
Hoắc Yên biết Tô Hoàn đang nói dỗi với Hứa Minh Ý, đi tới kéo góc áo bạn: “Tụ Tiên Lâu cái gì, vừa đắt vừa không ngon, buổi tối mọi người muốn ăn lẩu.”
Tô Hoàn tháo kính râm, nhìn về phía Hứa Minh Ý: “Nói đi, có đi không ông chủ Hứa.”
Hứa Minh Ý quay đầu nhìn mấy người bạn: “Tụ Tiên Lâu, đi không?”
Không chờ mọi người lắc đầu, Hứa Minh Ý phối hợp nói: “Được rồi, ý kiến của mọi người không quan trọng, tớ ra ngoài gọi xe.”
Mọi người:???
**
Sảnh Mẫu Đơn của Tụ Tiên Lâu có phong cách tao nhã, mang hơi hướng cổ xưa, vào cửa chính là cảnh quan hòn non bộ tiểu kiều lưu thủy, nước chảy qua cây cầu nhỏ xanh biếc, bên cạnh phòng ăn có một bình phong được trạm trổ, cạnh bình phong là một người phụ nữ ăn mặt trang nhã ngồi gảy đàn tỳ bà.
Nhân viên phục vụ vô cùng cung kính đưa menu vào tay mỗi người.
Hoắc Yên lật thực đơn, món ăn đắt đỏ khiến cô ngần ngại, ví dụ như một đĩa rau xanh đã khoảng 100 tệ, cũng không phải là ăn không ăn được, chỉ là trong tình huống này, hôm nay nhất định là Hứa Minh Ý mời khách, Hoắc Yên thật sự xuống tay không nổi.
Thẩm Ngộ Nhiên lật tới lật lui, cuối cùng chỉ gọi một cốc nước sôi để nguội, đau buồn ngồi uống.
Bầu không khí trở nên có chút khó hiểu.
Hứa Minh Ý thấy mọi người trầm mặc không nói gì, anh ta nhìn về phía Tô Hoàn: “Em muốn ăn cái gì, tự mình gọi đi.”
Tô Hoàn cũng thong thả chọn món, còn hỏi Hứa Minh Ý: “Ông chủ Hứa hai năm nay ở Thâm Quyến kiếm được bao nhiêu tiền, không ngại tiết lộ chứ?”
Hứa Minh Ý không giấu diếm: “Tôi không phải ông chủ, là làm công cho người ta thôi, tính cả tiền hoa hồng và các loại khoản khác, có khoảng mấy chục vạn.”
Anh ta rất biết kiếm tiền, chung quy có thể lợi dụng hết tất cả các cơ hội, so với sinh viên tốt nghiệp bình thường càng tinh ranh hơn, kiếm được nhiều thêm nữa Tô Hoàn cũng không quá kinh ngạc.
“Rất lợi hại.” Tô Hoàn cười lạnh: “Bữa này, sẽ không đau lòng chứ?”
Hứa Minh Ý thành thật trả lời: “Đau lòng.”
Trong hơi thở của Tô Hoàn phát ra tiếng xì khẽ: “Tất cả mọi người đều là bạn bè, không cần thiết phùng má giả làm người mập, không nỡ cứ nói thẳng, chúng ta đổi sang chỗ khác, cũng không ai ý kiến.”
Thẩm Ngộ Nhiên đột nhiên chen vào: “Vậy không bằng chúng ta chuyển sang nơi khác, nghe nói đồ ăn ở đây thật ra không ngon, chỉ ăn một bữa, tất cả mọi người đều là bạn tốt, không cần như vậy.”
Tô Hoàn lạnh nhạt nhìn Hứa Minh Ý, chờ đợi câu trả lời của anh ta.
Hứa Minh Ý lấy khăn ra lau tay, nói: “Rất kỳ lạ phải không, mặc dù đau lòng, nhưng nếu em muốn ăn, tôi vẫn trả được.”
Nói xong câu này, cả bàn im lặng không một tiếng động, mọi người mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giả vờ cái gì cũng không nghe thấy.
Chỉ có người phụ nữ gảy đàn tì bà, chậm rãi gảy một khúc《Tuyết trắng mùa xuân》.
Hoắc Yên phát hiện, hốc mắt Tô Hoàn rõ ràng đã đỏ lên, cô nàng nặng nề đập quyển menu bìa da lên bàn, cầm túi đứng dậy bỏ đi.
Hứa Minh Ý lập tức đuổi theo, Tô Hoàn đi tới trước cửa tức giận lườm anh ta một cái: “Hứa Minh Ý, không được phép đi theo tôi.”
Hứa Minh Ý lập tức dừng bước.
Tô Hoàn đằng đằng sát khi rời khỏi phòng, chạy một mạch ra khỏi Tụ Tiên Lâu, đứng bên đường qua lại nhộn nhịp, trong lòng khó chịu đến trùy tâm thứ cốt (đau đớn như bị vật nhọn khoan vào tim, đau buốt thấu xương).
Lúc Hoắc Yên đuổi tới, nhìn thấy cô bạn ngồi xổm bên đường, chiếc túi đắt đỏ rơi trên mặt đất, cô ôm gối chôn sâu đầu mình vào.
Hoắc Yên ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng bạn, dịu dàng an ủi: “Không sao.”
“Xin lỗi.” Cô nàng mang theo tiếng khóc nức nở xin lỗi Hoắc Yên, cả người run rẩy dữ dội: “Xin lỗi đã phá buổi gặp mặt của các cậu, tớ không biết tại sao mình lại biến thành dạng này, như người đàn bà đanh đá, biến thành loại người tớ ghét nhất trong quá khứ…”
Trong lòng Hoắc Yên tràn đầy khó chịu, an ủi bạn: “Không sao.”
“Tớ chỉ muốn gây chú ý với anh ấy, tớ không muốn khiến anh ấy ghét tớ, nhưng tớ không biết phải làm thế nào.”
Cô ngẩng đầu lên, nước mắt làm lớp trang điểm trên mặt nhòe đi, toàn bộ tóc mai cũng ẩm ướt.
“Có lúc tớ cũng từng nghĩ, giống như các cậu, bình tĩnh ôn hòa ngồi một chỗ, mọi người cùng nhau trò chuyện, chuyện đã qua thì để nó qua, ai cũng không còn ở thời trẻ ngông cuồng nữa, hiện giờ đã trưởng thành, dù không thể làm người yêu, cũng có thể làm bạn bè.”
“Nhưng khi tớ bước vào quán cà phê nhìn thấy anh ấy, tớ liền biết, xong rồi, không thể làm được bạn bè rồi, trừ khi anh ấy hận tớ, nếu không tớ vĩnh viễn không thể quên được anh ấy.”
Hoắc Yên ôm Tô Hoàn vào ngực, sờ tóc bạn nhỏ giọng an ủi —
“Không sao, qua hôm nay là tốt.”
“Nếu không nỡ, chúng ta liền bắt anh ta trở về.”
“Bảo bảo ngoan, đừng khóc, phấn chấn lên.”
**
(Editor: Đoạn này nhắc tới Hứa Minh Ý sẽ để là “anh” thay vì “anh ta” như những chương trước nhé.)
Buổi tối, Tô Hoàn tắm bằng nước nóng rồi chui sớm vào ổ chăn, quên sạch tất cả những chuyện phiền lòng, cái gì cũng không thèm nghĩ.
Dưới gối đầu, điện thoại đột nhiên rung lên.
Mở máy, khung chat của Hứa Minh Ý nhảy ra —
“Tôi đang ở dưới lầu khách sạn của em, có thể lên không?”
Tô Hoàn: …
Nhà cô ở khu ngoại thành, ngày mai còn phải đi làm, cũng lười trở về nên dứt khoát thuê một cái khách sạn ở trung tâm thành phố nghỉ một đêm.
Khẳng định do Hoắc Yên tiết lộ chuyện này cho Hứa Minh Ý.
Tô Hoàn nhìn tin nhắn sững sờ một lúc, nhịp tim cũng bắt đầu tăng tốc.
Tên khốn này… vẫn giống như hồi đại học, không ngờ đêm hôm khuya khoắt đòi vào phòng khách sạn của cô, cô nam quả nữ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?
Có điều ngẫm lại, lúc còn bên nhau, anh thậm chí ngay cả tay cô cũng không dám cầm, hiện giờ cho anh mười lá gan, để xem anh có thể làm gì.
Trước kia Hoắc Yên cũng đã nói, tên hòa thượng này bước một chân vào hồng trần, cái chân còn lại bước vào cõi Phật, đúng là không sai, loại cấm dục kia, quả thật không khác gì hòa thượng.
Điện thoại lại rung, anh tiếp tục nói: “Ngày mai tôi đi rồi, không biết bao giờ mới quay lại, muốn cùng em tâm sự.”
Tô Hoàn không nói lời vô ích, trực tiếp nhắn số phòng cho anh.
Năm phút sau, chuông cửa vang lên.
Tô Hoàn mở cửa phòng, ngoài cửa Hứa Minh Ý mặc áo phông đen thoải mái và quần jean, căn phòng vốn bị hương thơm thiếu nữ lan tỏa, giữa lúc sơ sẩy lại nhiễm chút hơi thở của đàn ông xa lạ.
Cô đang mặc một cái váy ngủ mỏng màu đen, ánh mắt Hứa Minh Ý né tránh, nói thế nào cũng không dám nhìn thẳng Tô Hoàn.
“Tôi có thể ngồi không?”
“Tùy ý.”
Hứa Minh Ý lướt một vòng quanh phòng, trừ vị trí trên giường gần như không còn chỗ nào có thể ngồi, cho nên anh dựa vào cạnh cửa.
“Lúc tốt nghiệp chúng ta đều… không đủ chín chắn, rất nhiều chuyện chưa được nói rõ.”
“Kiếm mấy chục vạn, liền chín chắn?”
Cô cũng không muốn nói chuyện gay gắt, nhưng cô không khống chế được bản thân.
Hứa Minh Ý trầm mặc một hồi, chậm rãi nói: “Giữa chúng ta… chênh lệch quá nhiều.”
Tô Hoàn ngồi bên giường, hơi mất khống chế, chất vấn: “Cái này là lỗi của tôi sao?”
“Không phải lỗi của em.” Hứa Minh Ý nói: “Là lúc đó tôi váng đầu, cái gì cũng không cân nhắc cẩn thận, tùy tiện đồng ý em, mang đến cho em nhiều đau khổ như vậy.”
Tay Tô Hoàn nắm chặt ga giường, tạo thành từng nếp nhăn —
“Cho nên hôm nay anh tới, là muốn nói với tôi, anh hối hận vì ở cùng tôi, mà không phải chuyện chia tay tôi.”
Giọng nói của cô cực kỳ bình tĩnh, trong bình tĩnh lại lộ ra chút tuyệt vọng: “Hứa Minh Ý, tôi chưa thấy tên đàn ông nào khốn khiếp như anh.”
Hơi thở của Hứa Minh Ý cứng lại, anh giống như người bị viêm mũi, tiếng nói khàn khàn mang theo giọng mũi —
“Ngày mai tôi phải đi rồi, vừa mới nghĩ rất nhiều, tôi sợ sau này không còn cơ hội nói cho em, cũng sợ lần sau gặp lại, giống như Hoắc Yên nói đùa hôm nay, nói em đã kết hôn…”
“Rốt cuộc anh muốn nói gì.”
Anh ngẩng đầu, nhìn Tô Hoàn: “Lúc tôi tốt nghiệp đại học, nợ không ít tiền.”
Tô Hoàn ngẩn người: “Anh nợ tiền?”
Cô hoàn toàn không biết.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Khi đó một lòng muốn lập nghiệp, lại không có kinh nghiệm, bị người ta lừa.”
Tô Hoàn giật mình nhớ lại, khoảng thời gian đó đúng là anh và Thẩm Ngộ Nhiên hình như đang chơi app gì đó, sau lại không chơi, còn tưởng nhất thời hứng thú, không ngờ nghiêm trọng như vậy!
“Khi đó quá mong thành công, nóng lòng muốn thể hiện.” Anh cúi thấp đầu, mái tóc xoăn cắt ngang trán che khuất đôi mắt, chậm rãi kể lại chuyện năm đó: “Nếu như thành công, tôi có thể kiếm được một số tiền lớn, lúc đầu tôi… là muốn đợi tới bữa tiệc đêm tốt nghiệp, cầu hôn em.”
Tô Hoàn như bị sét đánh, anh muốn cầu hôn… cô…
Nhưng cái cô đợi được ngày hôm đó là sự lạnh nhạt của anh cùng tiệc tối say khướt, sau đó bỗng nhiên nói chia tay…
“Rốt cuộc anh nợ bao nhiêu tiền.”
Hứa Minh Ý nói: “Hướng Nam giúp tôi một tay, trả cho một phần không cần tính lãi, còn hơn mười vạn lãi mẹ đẻ lãi con thành mấy chục vạn, hai năm nay tôi tăng ca gần như không muốn sống, tất cả tiền kiếm được đều ném vào đó, hôm qua vừa mới trả xong khoản vay cuối cùng.”
Mắt Tô Hoàn đỏ lên, không kìm nén được, giọng nói khàn khàn quát anh: “Cảm thấy mình đặc biệt đàn ông phải không! Vì không muốn liên lụy đến tôi liền chia tay tôi, anh có biết hai năm qua tôi trải qua thế nào không! Hứa Minh Ý, tôi hận chết anh!”
Hứa Minh Ý rón rén ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Hoàn Hoàn…”
“Được rồi, anh muốn nói gì tôi đều biết, hiện tại anh có thể đi.”
Hứa Minh Ý không hề cử động.
“Bây giờ nói những thứ này cho tôi, là muốn thế nào, muốn tôi tha thứ cho anh sao?” Thái độ của cô cứng rắn: “Nằm mơ đi Hứa Minh Ý, tôi sẽ không tha thứ cho anh, vĩnh viễn sẽ không, anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”
“Vậy… tôi đi đây.” Hứa Minh Ý khựng lại, cuối cùng vẫn rời khỏi phòng.
Ngực Tô Hoàn phập phồng, thở hổn hển, dựa vào tường ngồi sụp xuống, nước mắt lăn dài trên má.
Sao lại để anh đi.
Rõ ràng không buông xuống được, sao lại để anh đi, hai năm qua, cô nhớ anh bao nhiêu!
“Reng reng.”
Chuông cửa lại vang lên, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Hứa Minh Ý: “Ví… thật xin lỗi, tôi có đồ bị rơi.”
Tô Hoàn dùng sức lau sạch nước mắt, sau khi mở cửa, quay lưng về phía anh: “Cầm đi mau.”
Hứa Minh Ý không động đậy, Tô Hoàn nghiêng người liếc anh một cái, anh lặng lẽ đứng tại chỗ, nhìn cô.
“Anh…”
Lời chưa dứt, cô đã bị anh kéo vào trong ngực, ôm thật chặt.
Ngực anh truyền đến nhiệt độ nóng bỏng, cơ bắp cứng rắn có cảm giác đang siết chặt lấy cô, hôi hấp cũng trở lên khó khăn.
Trên người anh vẫn mang hương vị quen thuộc, khiến cho người ta cảm thấy yên tâm.
Tô Hoàn dùng sức đẩy anh ra, không đẩy ra được.
Ngay cả khi yêu đương thân mật nhất, anh cũng không dám đụng vào cô, một cái dắt tay cũng khiến cả người anh đổ mồ hôi lạnh, hiện giờ lại dám cứng rắn như vậy.
Thật ra thì cứng rắn đẩy vẫn đẩy ra được, nhưng Tô Hoàn không nỡ xuống tay độc ác.
“Những năm qua trong đầu tôi không có chuyện gì khác, càng trả nợ sớm càng có thể sớm đi tìm em, dù có mất nửa cái mạng cũng không liên quan, thật ra tôi rất sợ, sợ em không còn yêu tôi nữa, sợ em không còn đợi tôi hoặc là thích người khác mất rồi.”
“Lúc nào cũng là anh cho rằng, anh cho rằng… Anh cho rằng những thứ này đều là tôi muốn phải không!” Tô Hoàn tức giận nói: “Tôi biết anh kiêu ngạo, không muốn tình cảm của chúng ta có bất cứ dính líu gì đến tiền bạc, cho nên cuối cùng anh nghĩ ra cách chia tay tôi, giải quyết xong mọi chuyện, lại mong ngóng trở về làm lành với tôi, Hứa Minh Ý, Tô Hoàn tôi cho dù… cho dù thích anh, cũng không thể cho phép anh tổn thương tôi như vậy.”
“Tôi xin lỗi.”
“Xin lỗi vô hiệu.”
Tô Hoàn nhịn đau đẩy anh ra, cố nén nước mắt nói: “Anh đi đi, thật đấy, tôi không muốn quay lại trước kia, hiện giờ tôi sống rất tốt, đi làm cố gắng làm việc, tan làm về nhà xem phim, nuôi mèo nữa, cuộc sống cực kỳ vui vẻ, còn anh… đã không còn trong kế hoạch của cuộc đời tôi rồi.”
Hứa Minh Ý siết chặt tay, giọng nói có chút khàn khàn: “Tôi trịnh trọng cầu xin em suy nghĩ lại một chút, hiện giờ không cần trả lời tôi, em… suy nghĩ kỹ sau đó lại…”
Tô Hoàn cười cười: “Không cần suy nghĩ đâu, ba mẹ tôi hôm qua còn để tôi đi xem mắt, đối tượng là ông chủ hiện tại của tôi, chúng tôi là thanh mãi trúc mã lớn lên cùng nhau, đặc biệt tốt, thật đấy, anh ấy từ nhỏ đã rất chăm sóc tôi, giống như Phó Thời Hàn đối xử với Hoắc Yên vậy.”
Đôi đồng tử đen láy của Hứa Minh Ý chôn sâu dưới mái tóc ngang trán hơi ảm đạm: “Anh ta… có đẹp trai hơn tôi không?”
“Hứa Minh Ý!”
“Được rồi, tôi không hỏi nữa.” Hứa Minh Ý cúi đầu, lúng túng lại cô đơn, lấy từ trên cổ tay mình xuống một chuỗi vòng bằng vỏ ốc biển trắng noãn.
Đây là lúc chia tay, Tô Hoàn giận dỗi trả lại anh.
Anh vẫn luôn đeo trên tay chưa từng tháo xuống, dù bị đồng nghiệp trong công ty trêu chọc là nương pháo, anh cũng không tháo ra.
Vòng tay bằng vỏ ốc đã hơi cũ, không còn sáng bóng.
Anh đặt nó vào tay Tô Hoàn, nói: “Nếu em không thích thì ném đi, nhưng đừng trả lại tôi.”