Hoắc Tử Sâm trên tay cầm theo tấm thiệp về phòng, anh ngồi trên ghế rồi ngửa nhẹ lưng ra sau. Ánh mắt hướng về chiếc thiệp...
Vài tiếng trước
Sau khi Tô Chỉ Nhược rời đi chưa được bao lâu thì Hoắc Tử Sâm cũng đã thấy được chiếc thiệp hồng trên bàn. Anh nhìn dòng chữ được viết nắng nót ngay ngắn trên một góc của bức thư, tấm thiệp còn có mùi thơm nhè nhẹ. Nhìn tổng thể thì thấy rất chỉn chu, người viết đã đặt nhiều tâm tư vào.
Với dòng chữ ngắn gọn bằng tiếng anh
"To the one I love"
Ngay khi đọc xong dòng chữ anh liền nhớ tới tấm hình lúc sáng mà Diệp Tinh Húc đã đưa mình xem. Rõ ràng còn có tấm thiệp hồng, nhìn dáng vẻ tương tự.
Anh không đoán già đoán non gì mà thẳng thừng mà tự nghĩ rằng đấy là bức thư tình mà Tô Chỉ Nhược nhận được.
Khi đã nhận hoa lẫn thiệp, còn ôm nhau trước mặt nơi đông người như thế thì chỉ có thể là đã đồng ý lời tỏ tình mà thôi. Với cả chẳng phải trước kia khi hỏi Chỉ Nhược đã có người thương chưa thì cô ấy đã nói có rồi hay sao? Hơn nữa nhìn quan hệ của hai người họ luôn rất tốt, rất quan tâm nhau, chuyện hẹn hò cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Vì với lối suy nghĩ như thế nên Hoắc Tử Sâm cũng đã tự sai lầm, rồi tự làm cho bản thân thêm phần khó chịu, anh không muốn cô yêu đương quá sớm.
Nhưng bất giác bản thân lại đặt ra câu hỏi.
- Là mình không muốn Chỉ Nhược yêu sớm hay... không muốn Chỉ Nhược yêu người đàn ông đó?
Anh vì tôn trọng quyền riêng tư nên mới quyết định không đọc thư và sau đó đã đi trả lại thư cho Tô Chỉ Nhược. Cuối cùng thì mới thành ra tình huống bi lụy như hiện tại.
*Đến cả bản thân anh cũng có lẽ sẽ chẳng bao giờ ngờ được vì hành động này của mình mà đã làm cả hai phải bỏ lỡ nhau suốt nhiều năm trời.
Những ngày sau
Hoắc Tử Sâm dạo gần đây đi làm từ rất sớm và hay về trễ, dường như là đang tránh mặt Chỉ Nhược. Cô dậy thì chẳng thấy anh đâu cả, cũng chẳng bận tâm hỏi câu nào. Gương mặt vẫn u buồn, trên môi chẳng nở lấy một nụ cười. Ngôi nhà cứ thế mà bỗng dưng trở nên u ám lạnh lẽo đôi phần.
Cả hai cũng chẳng gặp nhau lấy một lần, đôi khi sẽ chỉ nhìn nhau rồi thôi. Cả hai đều trốn tránh lẫn nhau, anh thì đi làm còn cô thì đi học. Cứ vậy mà họ đã không nói chuyện với nhau suốt nhiều ngày liên tiếp.
Cô vẫn đi học bình thường, thỉnh thoảng cũng sẽ có vài lời đồn về chuyện tỏ tình ở cổng trường, nhưng rồi nó cũng dần tan đi nhanh chóng và họ đã bắt đầu chuyện chủ đề khác để bàn tán.
...
"Chỉ Nhược, xuống ăn cơm thôi cháu!" Dì Phương đứng ngoài cửa, bà đẩy nhẹ cửa ra vừa đẩy vừa nói.
Ngay khi bước vào thì đã thấy Tô Chỉ Nhược đang thu dọn hành lý, cô đang lom khom xếp lại đống quần áo đang bày biện trên giường.
"Cháu... cháu đây là đang làm gì thế?" Dì Phương có chút bất ngờ kèm theo đó là khó hiểu nhìn Chỉ Nhược.
"A... là Dì sao? Dì ngồi đi, sẵn đây cháu có chuyện muốn nói với dì!" Chỉ Nhược cười mỉm nhẹ rồi quay đầu lại tiếp tục công việc.
Dì Phương nghe thế cũng ngồi xuống bên ghế mà nhìn cô.
"Cháu quyết định rồi, chiều nay cháu sẽ lên sân bay để quay về Mỹ... Dì đừng nhìn cháu bằng ánh mắt ngạc nhiên hay khó hiểu như thế... Thật ra thì thầy của cháu đã đề nghị cho lần tập huấn để thi vào trường nhạc viện nổi tiếng của nước ngoài, nếu muốn có cơ hội tiến vào đấy thì cháu cần phải tập luyện nghiêm khắc từ bây giờ. Hiện nay cháu đã bỏ bê khá nhiều về việc luyện tập, vậy nên lần này cháu quyết định sẽ quay về mỹ. Cũng tiện ở cạnh bố mẹ, họ cũng sẽ an tâm phần nào!" Cô nói một tràn dài.
Tô Chỉ Nhược biết dì Phương đang rất bất ngờ, biết rằng dì sẽ có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi nên Tô Chỉ Nhược đã tự động nói hết.
Chuyện tập huấn luyện để thi vào trường nhạc viên lớn tại nước ngoài thật ra cô đã nghe thầy giáo phổ cập từ lâu. Nhưng vì bạn bè và vì Hoắc Tử Sâm, cô không nỡ xa bọn họ nên đã quyết định ở lại đây, hẹn rằng sẽ trả lời sau với thầy giáo.
Bây giờ thì hy vọng của cô cũng dập tắt, mọi thứ cô dốc tâm dốc lòng cũng thành công cốc, chẳng còn chút tâm trạng và lý do gì để ở lại. Huống chi cô càng không muốn ngày ngày đối diện với anh, Chỉ Nhược rất sợ sẽ đối diện với anh, đối diện với sự thật rằng bản thân đã thất bại.
Cô thà chấp nhận bản thân nhút nhát, chạy trốn còn hơn rằng sẽ ở lại ngày ngày nhìn người thương. Cô biết bản thân quyết định ra đi đột ngột lần này là không đúng nên vừa hay lại có cái cớ để rời đi. Như thế thì sẽ không còn khó xử và ngượng ngùng nữa.
"Vậy con đã nói cậu chủ biết chuyện này chưa?" Dì Phương hỏi
Dù sao Hoắc Tử Sâm là người đã thu nhận Chỉ Nhược suốt một năm qua, đã nương nhờ anh lâu như thế nên cần phải nói một tiếng.
Nói rồi cả hai cũng tâm sự thêm vài ba câu, dì Phương cũng phụ giúp Chỉ Nhược thu xếp quần áo vào vali.
Còn nhớ vào một năm trước khi cô đến đây thì trên tay chẳng mang theo gì ngoài chiếc vali cùng túi kẹo ngọt. Bây giờ đi rồi thì lại mang thêm nhiều hành lý hơn.
Dì Phương luôn xem Chỉ Nhược là con cháu trong nhà, bà rất quý mến Chỉ Nhược. Từ ngày có sự xuất hiện của Chỉ Nhược thì Hoắc Tử Sâm đã thay đổi thành con người khác, anh biết gần gũi quan tâm người khác hơn, hay cười, hay nói, còn mở lòng hơn. Chỉ Nhược là niềm vui duy nhất của cái biệt thự rộng lớn này, cô giống như hạt giống nhỏ được nuôi nấng tại nơi rừng núi sâu, tại nơi băng lạnh.
Từ từ mọc lên rồi từ từ toả hương, toả sắc và làm cho cái nơi rừng núi hoang vắng kia trở nên có thêm màu sắc tươi sáng. Làm cho tảng băng tuyết cảm nhận được độ ấm áp tươi sáng của hoa mà dần dần được tan chảy.
Dì Phương thật sự chưa dám nghĩ đến một ngày khi không có đoá hoa này nữa thì nơi này sẽ như thế nào, sẽ tiếp tục trở về dáng vẻ u ám hiêu quạnh, lạnh lẽo như trước kia sao?
Bà cũng chẳng thể giữ chân cô lại, tương lai của một cô gái nhỏ đang sáng lạng, đầy khởi sắc. Vì vậy nên chẳng thể làm gì ngoài việc tiếc nuối trong thầm lặng. Bà liên tục dặn dò cô nhiều thứ, cứ tựa như người mẹ thứ hai vậy.