"Lão già thối, tôi còn chưa kịp nhìn mặt con gái thì nó đã về nước" Rebecca đánh vào vai chồng mình trách mắng nhưng ánh mắt vẫn chan chứa yêu thương. Bà là người nước Nga, lai ba dòng máu Nga - Mỹ - Trung Quốc nên thừa hưởng được nét đẹp vô cùng sắc sảo và quyến rũ. Vóc dáng cũng rất chuẩn chứ không bị đô con, thân người mảnh mai, làn da trắng trẻo, sóng mũi cao dập dìu giọng nói rất thanh thoát mềm mại. Tô Chỉ Nhược đã may mắn thừa hưởng gần như toàn bộ nét đẹp từ mẹ của mình.
Ông Tô vì sợ vợ mình sẽ nhớ con gái, không muốn xa con nên sẽ không cho Tô Chỉ Nhược rời đi. Ông đành phải nhân lúc bà ngủ say mà đẩy con gái mình về nước, lúc bà tỉnh dậy thì mọi việc đã đâu vào đấy.
"Ui da đau, vợ à em đã ở cạnh con bé mười bảy năm rồi. Hai đứa mình phải bù đắp cho nhau khoảng thời gian thiếu thốn chứ?" Ông Tô tỏ vẻ đau, gương mặt cười hạnh phúc cưng chiều nhìn vợ.
"Lão già thối, ông nói bậy bạ gì đó? Có con gái chúng ta ở đây. Không thèm nói với ông nữa, cục cưng nhỏ của mẹ mẹ nhớ con quá đi mất." Rebecca nhìn vào màn hình điện thoại mà nói.
Tô Chỉ Nhược: " Thôi được rồi mẹ ạ, mẹ nhớ con thì bố lại ghen nữa đấy. Con ở đây khá tốt, chú Hoắc đối xử với con rất tốt nên mẹ yên tâm mà đi du lịch tận hưởng với bố đi. Con tự lo được cho mình!"
Cô mặc dù tỏ vẻ giận dỗi nhưng trong lòng không có trách ông bà, hai người họ đã bỏ một khoảng thời gian lớn để ở bênh cạnh nuôi nấng dạy dỗ chăm sóc cô từng tí, bây giờ cô cũng đã lớn. Họ nên tận hưởng khoảng thời gian riêng của mình, hơn nữa được về nước gặp Hoắc Tử Sâm cô rất vui và hạnh phúc.
"Con gái, con nhớ ăn uống đầy đủ nhé! Bố mẹ đi du lịch có gặp tiệm nào bán loại kẹo lạ thì sẽ mua gửi về đó cho con nhé!" ông Tô ôm vợ mình ân ái trước mặt Tô Chỉ Nhược rồi nói.
Tô Chỉ Nhược cũng quá quen với cảnh này, tình cảm ông bà trước giờ rất tốt. Anh anh em em ngọt ngào lắm, cô cũng có chút ngưỡng mộ họ. Mong rằng sau này cô cũng sẽ có một người chồng yêu thương mình như cách bố yêu mẹ, ăn cẩu lương cũng chán chường nên Tô Chỉ Nhược tạm biệt mẹ và bố rồi tắt máy.
Nằm trên giường một hồi mà chả biết làm gì, lăn qua lăn lại. Ở trong nước Tô Chỉ Nhược không có bạn bè, vì từ nhỏ đã chuyển sang nước ngoài sinh sống. Tiếng Trung Quốc hầu như đều là được bố mẹ cô dạy lại và mướn thêm cả gia sư người Trung Quốc nên cô mới có thể giao tiếp rành rọt như thế.
Bố mẹ cô muốn cô nhớ đến gốc gác của mình, dù cho đi đâu thì cũng phải biết đến quê hương mình. Phải nói được tiếng mẹ đẻ, sau này có quay về nước làm việc cũng sẽ không gặp quá nhiều trở ngại về ngôn ngữ.
Đang nằm chán chường thì một cuộc điện thoại gọi đến.
"Thầy ạ?" Cô nhìn thấy có đề chữ 'Mr. Jack' biết là thầy giáo của mình gọi, cô liền ngồi bật dậy nghiêm túc nghe máy.
*Cuộc đối thoại bây giờ sẽ chuyển sang thành nói tiếng anh, mình không dùng tiếng anh để viết ra. Mọi người tự liên tưởng nhé! Thân!*
Mr. Jack: "Nancy, Còn bốn tháng nữa là đến cuộc thi độc tấu dương cầm. Em có định tham gia không?"
Mr. Jack là người nhạc sĩ tài ba với kĩ năng chơi dương cầm điêu luyện và là tay lão luyện trong nghề, ông rất nổi tiếng. Trước kia từng đi lưu diễn rất nhiều nơi, dược người người ca tụng. Bây giờ đã có tuổi nên ông cũng kết thức sự nghiệp của mình mà quay về nhường sân cho các thế hệ trẻ lên ngôi, còn bản thân thì làm thầy dạy nhạc. Dù sao đó cũng là một công việc thú vị và nhàn rỗi, tiếp xúc được những mầm mống tài năng.
Tô Chỉ Nhược lại là học sinh mà ông yêu quý nhất, nên cuộc thi lớn lần này ông cũng muốn cô tham gia vì nó sẽ giúp ích rất nhiều cho tương lai sau này của Tô Chỉ Nhược.
"Em cần suy nghĩ một chút thầy ạ!" Cô nhỏ nhẹ lưỡng lự đáp lại, thật sự rất tôn trọng người thầy này của mình vì ông đã dốc hết toàn tâm toàn lực để hướng dẫn cô từ những thứ nhỏ nhất.
Dương cầm là bộ môn cô yêu thích, tiếp xúc nó từ bé lại có năng khiếu nên cô dần trở thành học sinh nhỏ tuổi xuất sắc nhất của thầy Mr. Jack, lần này cô quay về nước để gặp Hoắc Tử Sâm với mục đích cưa cẩm anh. Nhưng cô không biết có nên quay về đó một lần nữa tham gia cuộc thi lớn này không, cả hai đều rất quan trọng với Chỉ Nhược.
"Thầy không biết em đang lưỡng lự việc gì, Nancy em là một người có tài năng. Em có năng khiếu bẩm sinh do trời ban, thầy tin em sẽ làm tốt trong cuộc thi quốc tế. Chỉ cần em tham gia trong cuộc thi MS, lọt TOP 20 thì dù cho có giải mấy đi chăng nữa thì em đã chính thức trở thành một nhạc sĩ nghệ sĩ dương cầm được người người săn đón. Việc quan trọng nhất của em bây giờ chính là dương cầm, em hiểu ý thầy chứ?"
Tô Chỉ Nhược: "Em hiểu rồi ạ, thầy đăng ký giúp em. Ba tháng sau em sẽ quay lại, còn trong thời gian này em muốn ở trong nước học tập và thầy yên tâm... em sẽ chăm chỉ tập luyện theo bài tập thầy đưa ra!"
Cô thật sự nên đưa ra quyết định đúng đắn, anh là một con người tài giỏi. Cô không thể dựa vào chút gia thế kia mà nghĩ bản thân sẽ xứng đáng đứng bên cạnh anh, phải là một người có thực lực và bản lĩnh. Vì nếu muốn kiếm một tiểu thư giàu có để kết hôn thì đó là điều quá đơn giản, với gia thế và địa vị của Hoắc Tử Sâm thì không gì là không thể. Sẽ có nhiều tiểu thư giàu có và tài giỏi đeo đuổi anh.
Và cũng không muốn phụ sự kì vọng của thầy nên cô đã quyết định tham gia cuộc thi dương cầm quốc tế MS.
"Được, không còn việc gì thì thầy cúp máy đây!"
Nói chuyện xong thì cô nhìn đồng hồ, thời gian vẫn còn sớm. Nhưng cũng sắp đến buổi trưa rồi, chợt nghĩ ra gì đó cô liền chạy nhanh xuống lầu tìm dì Phương.
Tô Chỉ Nhược gật đầu cho có vậy thôi chứ ngồi không yên, một lát sau là lại gần đòi bà chỉ làm cái này cái kia. Muốn tự làm, hai người cứ thế loay hoay trong bếp một buổi thì cũng làm xong cơm trưa.