"Chỉ Nhược, cháu không ăn cơm mà cứ thẩn thờ ra đấy?" Hoắc Tử Sâm gắp cho cô một miếng cá rồi hỏi.
Từ nãy đến giờ Tô Chỉ Nhược mãi cứ thẩn thờ ra đấy, chén cơm vẫn còn đầy ấp. Hôm nay dì Phương nấu toàn món yêu thích của Chỉ Nhược nhưng cô lại chẳng mảy may để ý mà cứ chống cằm nhìn.
"A... không có gì ạ!" Cô vội lắc đầu đáp
Quả thật từ lúc rời khỏi trường cho đến khi về nhà thì cô cứ mãi nghĩ nhiều chuyện linh tinh. Cô luôn nhớ về những lời tỏ tình mà Đình Xuyên dành cho mình, thật sự rất chân thành nhưng cô chẳng có tí tình cảm nam nữ nào với anh.
Tô Chỉ Nhược thật sự rất quý mến Đình Xuyên. Cô ngưỡng mộ với những thành tích học tập xuất sắc của anh, anh còn có nhiều tài lẻ khác, tính cách lại hoà đồng thân thiện. Luôn giúp đỡ cô một cách hăng say, còn dạy cô học nữa. Thật sự không nghĩ đến việc Đình Xuyên lại tỏ tình mình, quá bất ngờ rồi.
Bó hoa hồng được tặng đó cô cũng đem giấu nó trong phòng, để nó trong một góc nhỏ của bàn học.
Còn bức thư tình kia thì cô quyết định sẽ không đọc nó, chỉ để mãi ở trong ngăn nhỏ của balo mình mà không lấy ra.
Ngày hôm sau...
"Này Tử Sâm, cậu đã bỏ rơi tôi suốt 2 tiếng đồng hồ rồi đấy!" Diệp Tinh Húc nằm chán nản trên ghế sofa, tay lướt điện thoại còn miệng thì kêu ca than thở.
Hôm nay đáng nhẽ ra anh sẽ phải có mặt ở công ty để giải quyết đống sổ sách phiền toái đó. Nhưng thầm nghĩ bản thân đã siêng năng quá lâu rồi vậy nên mới quyết định chơi bời thêm ngày nữa, còn công việc thì tạm giao cho trợ lý giải quyết vậy!
"Đừng làm phiền tôi." Hoắc Tử Sâm lãnh đạm, anh vẫn không thèm đếm xỉa đến người bạn đang ăn vạ kia mà đáp lại.
Từ sáng đến giờ Diệp Tinh Húc thỉnh thoảng cứ mãi luyên tha luyên thuyên, không ngừng than thở rằng đang chán nản. Hoắc Tử Sâm thì công việc nhiều vô cùng, chẳng tâm hơi đâu mà đi quan tâm cho sự chán nản kia của Diệp Tinh Húc.
Vài phút sau...
"Gì đây? Sao giống con bé nha đầu kia thế nhỉ?" Diệp Tinh Húc đang nằm gác chân xem điện thoại thì vô tình lướt thấy một bài viết kèm theo nhiều tấm ảnh chụp khác nhau.
Anh xem kĩ lại một chút, lướt xem thêm vài tấm ở cuối thì lúc này mới giật mình. Đứng bật dậy đi nhanh đến bàn của Tử Sâm, vừa đi vừa nói có vẻ gấp gáp.
"Tử Sâm, Tử Sâm cậu nhìn xem cái này đi." Diệp Tinh Húc đưa điện thoại cho Tử Sâm.
"Không xem!" Hoắc Tử Sâm vẫn chẳng thèm nhìn, anh chỉ nghĩ chắc là vài cô em xinh đẹp của Diệp Tinh Húc có đại gia mới nên Tinh Húc mới tỏ thái độ như thế.
"Không, cậu phải xem. Này nhìn xem có phải tiểu nha đầu nhà cậu không?"
Hoắc Tử Sâm nghe nhắc đến Tô Chỉ Nhược thì anh liền thay đổi ý kiến, đưa tay nhận lấy điện thoại rồi lướt vào xem.
Bài viết của một trang web tình yêu ngọt ngào của tuổi trẻ, trang web này khá hot trên các diễn đàn mạng. Trang web này thường đăng tải các bộ ảnh ngọt ngào của các cặp đôi hoặc đăng các bài viết về câu chuyện yêu nhau. Hầu như cặp đôi nào được đăng lên cũng sẽ hot sau một đêm, trai xinh gái đẹp đa tài.
Bài viết này đại khái là khen ngợi về cặp đôi nam nữ xinh đẹp tài năng này, tác giả của bài viết ẩn danh đã dùng khá nhiều lời khen có cánh cho cả hai. Nào là xinh đẹp động lòng người, học trưởng với chỉ số IQ cao, vẻ ngoài như nam thần, cặp đôi như sinh ra là đã giành cho nhau, đẹp đôi vô cùng,...
Quả thật những lời khen này cũng không có gì là quá lố, nói về diện mạo lẫn tài năng thì không sai nhưng luận về tình yêu khi cả hai đứng với nhau thì nó vẫn chưa đúng lắm. Nó vẫn chỉ là cái nhìn từ một khía cạnh của người xem bên ngoài mà thôi.
Dưới bài viết đó còn kèm theo nhiều hình ảnh chụp tại đó, có cả một video ngắn ghi lại cảnh Đình Xuyên nói lời tỏ tình với Chỉ Nhược. Sau đó thì còn có hiều hình ảnh cả hai đứng cùng nhau, lẫn hình ảnh khi Chỉ Nhược đưa tay nhận lấybó hoa và cái ôm đó cũng đều được chụp lại một cách rõ nét.
Hoắc Tử Sâm sau khi xem hết hình ảnh và bài viết thì bỗng dưng thay đổi sắc mặt, gương mặt anh bây giờ trông rất khó coi. Sự khó chịu hiện rõ trên mặt, cùng với đó là sự tức giận cùng với sát khí lạnh giá cũng như tự động toả ra hết căng phòng. Sự im ắng yên tĩnh đến đáng sợ, khiến người ta phải chợt rùng mình nhẹ.
Trên tay cầm chiếc điện thoại cũng chầm chậm siết chặt lại, mắt của anh vẫn cứ mãi nhìn chằm chằm vào bức ảnh ôm nhau thân thiết đó. Ánh mắt như lửa đạn, vừa lạnh vừa nóng chẳng thể nào miêu tả được, như muốn thiêu đốt và như muốn nhấn chìm hết những thứ trước mắt anh.
Diệp Tinh Húc đứng bên cạnh anh cũng cảm nhận được sự kì quái dần được hiện ra, sự ớn lạnh bắt đầu bủa vây hết cơ thể, anh như đang cảm nhận được mình đang đứng trên chảo lửa nóng, thỉnh thoảng lại cảm giác như đứng trên tảng băng lạnh nghìn năm, vô cùng đáng sợ. Thấy chiếc điện thoại đáng thương kia đnag bị giam lỏng trong tay Hoắc Tử Sâm, nó bị siết chặt đến mức khó coi.
“Tử… Tử Sâm, cậu có thể trả điện thoại xuống cho tôi được không? Cậu giữ nó một lát nữa thôi thì tôi tin chắc nó sẽ bị bóp méo mất, tôi chỉ vừa mua nó cách đây hai ngày!” Diệp Tinh Húc với giọng điệu có chút đáng thương, thành khẩn.
Rõ ràng là đồ của mình nhưng bây giờ lại phải cúi đầu khép nép để xin lấy lại, thật quá hoang đường đi mà.
Hoắc Tử Sâm nghe vậy anh cũng chợt nhận ra bản thân mình đang là bị gì thế, rốt cuộc là vì tại sao mà lại tức giận như thế. Cảm giác khó chịu, tức giận như muốn điên lên. Như đang mất một thứ gì đó rất quan trọng mà bản thân từng có được, cảm giác này thật chẳng dễ chịu chút nào, nó bóp nghẹt trái tim anh, lồng ngực như bị siết chặt lại.
Buông điện thoại xuống rồi lại tiếp tục làm việc, Diệp Tinh Húc thấy vậy liền nhận lại điện thoại của mình sau đó lập tức chuồn đi. Anh không dám ở lại thêm một phút nào nữa, thật quá đáng sợ rồi, chuồng đi là cách tốt nhất, anh cũng chẳng còn có cái gan mà ở lại để ăn vạ với Hoắc Tử Sâm.
Cả một ngày hôm đó Hoắc Tử Sâm từ một ông chủ lãnh đạm, nghiêm túc thì bây giờ lại thay đổi và trở thành một ông chủ lạnh lùng, nghiêm khắc, khó chịu, như một con hổ đang bị trêu ghẹo và nó vô cùng tức giận. Con hổ ấy đang bộc phát hết tất cả sự khó chịu của mình ra tại lãnh thổ của nó, bất kì con thú nào làm phật lòng thì con hổ đấy có thể vồ lấy ăn tươi nuốt sống nó ngay lập tức mà không chừa cho một cơ hội nào sống sót.