Vì viết thư tình nên Tô Chỉ Nhược cũng không còn cần nhờ đến sự trợ giúp từ hai người bạn kia của mình nữa, cô dành cả một đêm để viết lên tâm tư suy nghĩ của mình gửi gắm hết vào những dòng chữ nắng nót sạch sẽ trên giấy hồng kia. Trên bàn có rất nhiều tờ giấy hồng bị nhồi cục, bị xé nằm rải rác trên bàn.
Tô Chỉ Nhược không nghĩ rằng việc viết thư tình nó cũng gian nan vất vả đến thế. Sau khi hoàn tất thì cô cũng mệt rã người đi, vì nguyên cả ngày đã học ở trường đến sẫm tối cô mới về. Về nhà lại ôn bài, học bài và chuẩn bị bài vở cho tuần sau rồi khi đó mới bắt tay vào viết thư. Nhìn đồng hồ cũng đã gần 1 giờ sáng, vì đêm khuya nên cô liền cảm thấy lười biếng bèn để hết lại đấy trên bàn rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau, sau khi thức dậy thì cô nhận được vài dòng tin nhắn của học trưởng Đình Xuyên với nội dung như sau:
"Chiều nay anh có chuyện muốn nói với em, em có rảnh không?"
Chỉ Nhược đọc xong tin nhắn thì cô cũng kiểm tra lại lịch học một chút sau đó phản hồi lại tin nhắn cho anh.
"Được ạ, buổi chiều nay em không có tiết."
Nói xong cô cũng nhanh chóng dọn dẹp gọn gàng lại bàn học, đem hết đống giấy bị nhồi cục kia bỏ vào sọt rác. Còn lá thư tình được dày công viết ra thì cô bỏ nó vào một cái thiệp màu hồng rồi tiện thể đem nhét hết vào cặp rồi rời phòng.
Hôm nay là chủ nhật cô cũng chẳng phải làm gì nên dậy khá muộn, cũng là giờ cơm trưa rồi cô mới xuống khỏi lầu. Bình thường nếu đi học thì dì Phương sẽ canh thời gian để gọi cô dậy, nhưng những ngày nghỉ thì dì Phương sẽ để cô thoải mái được nghỉ ngơi, khi nào dậy cũng được.
Xuống tới phòng thì thấy ở phòng khách có Kiều Oanh và Hoắc Tử Sâm đang làm việc, họ nói chuyện công việc khá chăm chú. Ngay khi thấy Kiều Oanh ở đây Tô Chỉ Nhược liền cảm thấy có chút không vui và khó chịu. Cô biết Kiều Oanh đến đây là để làm việc nhưng không hiểu sao cứ cảm thấy bức bối, hậm hực.
"Dậy rồi sao?" Hoắc Tử Sâm nhìn thấy Tô Chỉ Nhược đang rón rén bước chân nhẹ nhàng đang đi về phía phòng ăn thì liền hỏi.
"Vâng!" Cô quay đầu đáp lại.
Từ buổi hẹn vào đêm đó thì cô cũng không gặp Hoắc Tử Sâm nhiều. Sáng hôm sau đó khi gặp nhau thì anh cũng đã xin lỗi vì chuyện này. Rồi những ngày tiếp tới đó cô và anh cũng ít gặp nhau hơn, nghe dì Phương nói qua thì ở công ty đang có một dự án lớn nên ai ai cũng bận. Hoắc Tử Sâm phải ở lại công ty làm việc tăng ca cùng nhân viên. Mặc dù anh là tổng giám đốc người đưa ra hầu như tất cả quyết định lớn ở công ty, nhưng công việc của anh không hề dễ dàng một chút nào.
Càng ở trên cao thì áp lực lại càng nặng, mọi quyết định đưa ra đều phải cân nhắc thật kỹ để không phạm phải sai lầm, đem thiệt hại về cho công ty. Nhân viên tăng ca hai tiếng thì anh tăng ca bốn tiếng, tần suất làm việc dày đặc.
Vì Kiều Oanh đến làm việc cũng phải đến chiều tối mới xong nên dì Phương cũng đã chuẩn bị phần cơm trưa cho cô. Nghỉ tay một chút rồi cũng tập trung hết ở phòng ăn để dùng bữa.
"Chỉ Nhược, cháu nhả kẹo ra!" Hoắc Tử Sâm ngồi bên cạnh, nhìn thấy Tô Chỉ Nhược vẫn chưa động đũa. Miệng thì chóp chép ngậm kẹo trong miệng mà không chịu ăn cơm nên anh liền nhắc nhở.
Cô nhìn anh một chút, tỏ vẻ không phục. nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nhả kẹo ra rồi ăn cơm.
Trong lúc ăn cơm thì cũng chẳng nói gì nhiều, phần ai người đó nấy ăn. Kiều Oanh cũng chẳng thể hiện gì mấy, thỉnh thoảng cô sẽ nói vài chuyện vui với Tử Sâm, nhắc lại chuyện cũ trước kia khi cả hai còn đi học một chút.
Ăn xong thì cả ba cũng nghỉ ngơi, ngồi ở phòng khách ăn trái cây uống nước. Buổi chiều sẽ tiếp tục công việc.
Tô Chỉ Nhược và Đình Xuyên hẹn nhau vào buổi chiều sẽ đi chơi cùng nhau. Ban đầu cô dự định sẽ từ chối, nhưng vì Đình Xuyên bảo rằng sau ngày mai anh sẽ đi công tác cùng bố, đi tới hai tháng nên sẽ khó có cơ hội gặp nên cô cũng đồng ý. Dù sao cũng chỉ là một buổi hẹn đi chơi, không có gì to tát.
"Chỉ Nhược, cậu Đình Xuyên đến tìm cháu!" Dì Phương gõ cửa ở bên ngoài rồi thông báo.
"Cháu biết rồi ạ!" Cô từ trong phòng đáp lại.
Thay đồ chuẩn bị xong xuôi thì Chỉ Nhược nhanh chóng chạy xuống lầu, hôm nay cô mặc một chiếc quần đùi short đen ngắn kết hợp với chiếc áo croptop ngắn ba lỗ. Đi kèm bên ngoài đó chính là chiếc áo khoác cùng với chiếc túi xách nhỏ đeo chéo. Nhìn vô cùng trẻ trung năng động.
Cô xuống nhà thì đã thấy Đình Xuyên đang ngồi đợi ở phòng khách, đối diện anh còn có Hoắc Tử Sâm và Kiều Oanh đang làm việc. Nhưng kì lạ rằng Hoắc Tử Sâm không thèm để ý đến công việc mà lại nhìn chằm chằm vào Đình Xuyên.
Không khí có chút lạ thường, cô nhanh chóng đi tới rồi nói.
Trước khi ra khỏi nhà Tô Chỉ Nhược cũng không quên nói một tiếng cho Hoắc Tử Sâm biết trước.
Ra khỏi biệt thự, Đình Xuyên liền thở nhẹ ra một hơi. Thấy biểu hiện kì lạ của Đình Xuyên nên Chỉ Nhược liền hỏi.
Từ lúc anh vừa bước vào nhà thì ngay lập tức đã nhận ngay được ánh mắt hình viên đạn kia của Hoắc Tử Sâm. Cảm giác lành lạnh, áp bức đến khó tả. Ánh mắt của Hoắc Tử Sâm khi nhìn Đình Xuyên cứ như đang nhìn kẻ địch, hận không thể vồ lấy ăn tươi nuốt sống. Sắt mặt của Hoắc Tử Sâm cũng không được tốt như ban đầu.
Tô Chỉ Nhược cô nghe Đình Xuyên nói như thế cũng chỉ biết cười, khi nãy quả thật cô có cảm nhận được chút gì đó sát khí từ Hoắc Tử Sâm. Nhưng cũng không để tâm quá nhiều, cô chỉ nghĩ đơn giản rằng Tử Sâm không thích người lạ vào nhà, hơn nữa vốn dĩ trước giờ anh luôn lạnh lùng khó gần mà.