“Làm sao lại bất cẩn như thế?” Hoắc Tử Sâm ngồi khụy xuống rồi mở hộp thuốc ra, anh vừa khử trùng, thoa thuốc mà hỏi han Tô Chỉ Nhược.
“Lần sau đi đứng cẩn thận, nhìn đường. Chân tay của con gái rất quan trọng, để có thẹo thì mặc váy sẽ không đẹp. Cũng may lần này chỉ trầy xước sơ, lần sau nhớ chú ý.” Anh thấy cô chẳng đáp lại nên cũng tự nói tiếp.
Tô Chỉ Nhược ngồi im đó, cô mặc cho anh làm gì làm. Vết thương bị sát khuẩn mặc dù rát nhưng cô cũng chẳng than đau một tiếng nào, bây giờ có lẽ cô đã quên đi mất cái đau kia rồi. Nhìn anh quan tâm cho mình như thế, thật sự cô cảm thấy rất vui. Hoắc Tử Sâm ân cần, chu đáo, anh rất nhẹ nhàng xử lý vết thương ở chân và tay của cô, miệng anh cứ nhắc nhở hỏi thăm liên tục, hỏi rằng cô có đau không để mình nhẹ tay lại.
Tô Chỉ Nhược nhìn vậy mà chỉ biết mỉm cười vui vẻ hạnh phúc, trong đầu cô lại có ý nghĩ điên rồ “nếu bị thương như này mà được anh quan tâm thì cũng không uổng công bị té!”
Sau khi xong thì Hoắc Tử Sâm để cô ngồi ở đó chơi, còn mình thì quay về bàn làm việc. Tô Chỉ Nhược cũng không có ý về nhà, về nhà cũng chẳng có làm gì nên quyết định ở đây luôn.
Cô nằm thoải mái lên chiếc ghế sofa, chân đung đưa nhẹ, còn bản thân cứ cắm cúi vào điện thoại mà chơi.
Nhân viên đi vào phòng nhìn thấy sếp mình đang làm việc, còn Tô Chỉ Nhược lại ung dung thư thả ở trong phòng mà chơi. Cảnh này khiến họ có chút bất ngờ, trước giờ sếp nổi tiếng khó tính, lúc làm việc không được ai làm phiền, vậy mà Tô Chỉ Nhược lại ở trong phòng này chơi thoải mái như thế.
Sếp lại không hề tỏ thái độ khó chịu mà còn bảo nhân viên mở tivi lên cho cô xem. Nhưng Tô Chỉ Nhược cũng hiểu chuyện, cô từ chối không cần nên chỉ dùng điện thoại, chơi điện thoại chán chê thì chuyển qua lấy máy tính bản của Hoắc Tử Sâm dùng.
Công việc xong xuôi cũng đã 1 giờ chiều.
Hoắc Tử Sâm bây giờ nhìn lại thì đã thấy Chỉ Nhược đã ngủ say. Đi đến bên cạnh, anh nhìn ngắm gương mặt đáng yêu kia mà mỉm cười nhẹ, đưa tay sờ nhẹ má cô mà thích thú, quả nhiên chiếc má bánh bao này vẫn là thu hút người nhất.
“Nha đầu, dậy nào!” Hoắc Tử Sâm nhẹ nhàng gọi cô dậy. . Truyện Hài Hước
Chỉ Nhược nghe vậy cô cũng lim dim mở mắt ra.
“Chú xong rồi sao?”
“Đại khái là vậy, đi rửa mặt cho tỉnh táo rồi chú đưa cháu đi ăn!”
“Vâng.”
Tô Chỉ Nhược ra khỏi phòng anh, đi rửa mặt rồi quay về. Lúc đang về thì đột nhiên có một người con gái nắm tay kéo cô lại mà quát lớn.
“Mày là ai? Mày có phải là con mà đã dỗ Tử Sâm không?” Người phụ nữ này nói lớn cũng không lớn, nhỏ cũng không nhỏ. Chỉ tầm cỡ 22 hoặc 23 tuổi.
“Chị là ai?” Tô Chỉ Nhược có hơi bất ngờ, cổ tay bị nắm chặt khá đau nên nhanh chóng rút ra.
“Tao là ai mày không cần quan tâm. Mày biết anh ấy là người đàn ông của tao không, sao mày còn dám lén phén lại gần?” Ả ta to mồm lớn tiếng quát thật to, cố ý lấn át Tô Chỉ Nhược.
Cô ta nghe nhiều nhân viên ở LV đồn đại rằng có một cô gái đang rất được Sếp Tổng cưng chiều, tin đồn này cô ả đã nghe qua nhiều lần nhưng hôm nay mới bắt gặp. Hôm nay để đi gặp Hoắc Tử Sâm mà cô ả đã cố ý ăn diện son phấn thật đẹp, nhưng bây giờ nhìn người đối diện trước mắt mình đây.
Không cần son phấn, không cần quá ăn diện nhưng vẫn toát ra được vẻ đẹp khiến người ta rung động, vóc dáng cũng không tồi và khí thế càng cao hơn. Đứng cạnh mà cô ta cứ cảm giác như mình đang yếu thế trước Tô Chỉ Nhược.
“Chị tránh xa tôi ra, chị muốn gì thì tự mà đi tìm chú ấy nói chuyện. Ở đây là công ty, phiền chị trật tự giúp tôi.” Nói rồi Tô Chỉ Nhược cũng không quan tâm nữa mà quay lưng định đi thì cô ta từ đằng sau kéo tay rồi nắm lấy tóc Tô Chỉ Nhược.
Vì bị nắm tóc bất ngờ nên Tô Chỉ Nhược liền cau mày, tóc cô bây giờ vẫn còn khá yếu nên khi bị nắm tóc như thế liền cảm giác đau nhói. Cô quay người lại rồi hất mạnh tay ả ta ra, thuận một tay vung một cái tát thật mạnh vào mặt cô ta.
“Chát” Âm thanh vang lên, bấy giờ đám nhân viên cũng túm tụm lại xung quanh.
“Mày... mày dám đánh tao? Á á á á con khốn, tao là đại tiểu thư của nhà họ Lâm đấy!” Khi bị đánh bất ngờ và còn ở trước mặt đám đông nên Lâm Hà tức tối hét lên, liền phô trương địa vị để hòng lấn át khí thế của Tô Chỉ Nhược.
“Con gái bảo bối, con bị làm sao thế?” Lúc này một người đàn ông trung niên, mặc vest đi nhanh tới, giọng nói có chút hốt hoảng lo lắng. Đi theo sau ông ta là Kiều Oanh, Kiều Oanh nhìn thấy Lâm Hà rồi nhìn qua Tô Chỉ Nhược, thấy tình hình không ổn liền nhanh chóng lấy điện thoại nhắn tin cho Hoắc Tử Sâm.
“Bé con nhà cậu đang bị ăn hiếp, ở hành lang dãy phòng 3.” Nhắn xong thì Kiều Oanh cũng chạy nhanh đến.
“Bố, là nó đã đánh con. Bố phải đòi lại công bằng cho con, nó không những đánh mà còn giám tranh giành đàn ông với con.”
“Ai tranh giành đàn ông với chị, chị có bệnh à? Làm gì mà hét toáng lên thế, nghe thật chói tai, đúng là đàn bà thô lỗ!” Tô Chỉ Nhược không sợ hãi gì mà nhanh chóng nói lại.
“Mày... mày chửi ai thô lỗ, mày chửi ai có bệnh hả?” Lâm Hà tức nghiến răng nghiến lợi, bước lên một bước đầy dũng khí, dù sao cũng có bố cô ta ở đây nên cô ta càng có thêm cái gan làm càng.
“Ồ, cô không những bị bệnh mà còn bị điếc nữa... chậc chậc đáng thương thật đấy!” Tô Chỉ Nhược cười nhạt mà khiêu khích.
Kiều Oanh bây giờ đang đứng bên cạnh của Tô Chỉ Nhược, cô bước lên trên một bước mà nói.
Lúc anh đến thì Kiều Oanh cũng nhường sân mà lui lại về sau, thầm cho nhân viên đi gọi bảo vệ sẵn, vì sắp tới đây cô cũng dự đoán được chuyện gì sẽ xảy ra.
Ngay từ khi thấy anh từ xa thì tim cô như muốn vỡ tung, đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Đến khi anh hỏi câu đấy thì Tô Chỉ Nhược liền bậc khóc, cô ở trước mặt người khác thì luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng khi trước mặt anh lại luôn trở thành một cô nàng yếu đuối còn hay khóc nhè.
Cô đang rất ấm ức, đột nhiên lại có người phụ nữ khác đến quát mắng chửi bới cô, còn nắm tóc, còn bảo cô tranh giành đàn ông với cô ta.