Quả thật là như thế, vì ông bà đi du lịch vòng quanh thế giới nên mới lâu như thế và giao cô cho Hoắc Tử Sâm quản lý, sau khi đi xong thì cũng nên đón cô về nhà. Không thể để cô ở đây hoài, dù sao đất Mỹ cũng là nơi cô lớn lên nên sẽ quen hơn rất nhiều so với ở đây.
Tô Chỉ Nhược nghe xong cô chỉ biết im lặng, không biết nên nói gì. Cô rất muốn ở cạnh bố mẹ mình, nhưng cô cũng không muốn rời xa Hoắc Tử Sâm cùng bạn bè ở đây. Trầm mặc một hồi lâu thì lúc này Hoắc Tử Sâm lên tiếng.
“Không phiền!” Anh chỉ nói vỏn vẹn hai câu.
Quả thật điều anh lo lắng cũng tới, anh chẳng có lý do gì để giữ cô ở lại đây. Ai mà chẳng muốn được ở cùng bố mẹ mình, quyền quyết định ấy anh không thể xen vào vậy nên cũng chẳng nói gì nhiều.
Ăn cơm xong thì ai về phòng nấy, ông bà Tô đều đã mệt nên cả hai đã đi nghỉ ngơi sớm. Tô Chỉ Nhược thì về tới phòng liền nằm ườn ra, lăn qua lăn lại chán nản, thật sự cô không biết nên làm thế nào bây giờ. Điều cô khó nghĩ nhất bây giờ đó chính là Hoắc Tử Sâm, liệu anh có muốn cô ở lại đây hay không?
Hoắc Tử Sâm về đến phòng, anh ngồi trên bàn làm việc. Đèn cũng không mở mà chỉ có mỗi chiếc đèn trên bàn chiếc sáng một vùng nhỏ. Trầm mặc suy tư, anh tựa lưng vào ghế ngửa đầu ra sau nhắm mắt lại, tay thì đặt lên trán nhìn có vẻ mệt mỏi lắm.
12 giờ đêm.
Tô Chỉ Nhược nằm mãi mà chẳng ngủ được, lăn qua lăn lại nhiều lần. Cô ngồi dậy, rời giường rồi ra khỏi phòng. Nhìn hành lang không có ai, đèn cũng tắt mất đi.
Tô Chỉ Nhược đi dạo quanh quẩn rồi cuối cùng lại ra tới sân ngoài sau nhà, ở sau sân nhà có một hồ cá lớn. Bên cạnh có vườn hoa nhỏ, gần đấy có chiếc ghế để ngồi. Cô từ xa thì nhìn thấy có bóng dáng một người đàn ông đang ngồi ở ghế, đi gần hơn thì biết đó là Hoắc Tử Sâm.
“Chú!” Cô gọi, vừa nói vừa ngồi xuống cạnh ghế.
“Chỉ Nhược? Sao bây giờ cháu còn ở đây, sao không đi ngủ?” Hoắc Tử Sâm thấy cô xuất hiện nên anh liền vội giấu đi cây thuốc lá trên tay mình.
“Cháu không ngủ được, chú cũng vậy sao?”
“Ừm!”
“Chú... hút thuốc từ khi nào thế?” Cô nhẹ nhàng hỏi, Tô Chỉ Nhược không thích mùi thuốc lá nhưng khi ngửi được mùi thuốc từ trên người anh đột nhiên nó lại trở thành mùi hương khác lạ, vẫn là hương thuốc lá nhưng nó lại thu hút một cách khác thường.
“Chỉ mới đây thôi.” Quả thật anh chỉ mới hút thuốc gần đây, hút không nhiều chỉ thỉnh thoảng hút một chút.
Tô Chỉ Nhược nghe xong cũng không hỏi gì thêm, cô nghe nói rằng khi đàn ông mệt mỏi hay áp lực lúc đó họ sẽ tìm đến thuốc lá, nó giúp giải toả được căng thẳng. Cô nhìn hướng ra hồ cá, thỉnh thoảng nhìn qua anh một chút. Hai tay đặt trên đùi nắm hờ tà váy, đối đầu với tư tưởng một hồi thì cô quyết định hỏi.
“Chú... có vui khi cháu ở đây không?” vừa hỏi xong, cô liền lập tức cuối đầu xuống không dám nhìn anh.
Hoắc Tử Sâm im lặng một chút, anh có hơi bất ngờ với câu hỏi đường đột này sau đó cũng nhẹ nhàng đáp.
“Ừm!” giọng nói anh ấm áp trầm bổng, như có ma lực gì đó khiến cô nghe xong liền giật mình nhẹ và cũng không kém phần vui sướng.
“Vậy... chú có muốn cháu tiếp tục ở lại đây không?”
Hoắc Tử Sâm hơi khựng lại vì câu hỏi này.
“Mọi quyết định đều phụ thuộc vào cháu, chú sẽ luôn đón tiếp cháu.”
Hoắc Tử Sâm rất muốn nói rằng anh rất muốn cô ở lại, nhưng không tài nào mở miệng được. Anh không có cái lí do gì để mở miệng kêu cô ở lại, kêu cô rời xa người thân cả.
Tô Chỉ Nhược nghe xong liền có vẻ không vui, câu hỏi mà cô canh cánh trong lòng khi hỏi ra rồi nhưng cũng chẳng đạt được câu trả lời như mình mong muốn, liền có chút hụt hẫng, bức bối khó tả.
Vài ngày sau.
“Bố mẹ đi nhé, con ở lại học hành chăm chỉ, đừng làm phiền chú Hoắc đấy!” Tô Chấn cười nói.
“Dạ con biết rồi!”
“Nhớ thường xuyên gọi điện cho mẹ, ở đây con được nghĩ lễ tết nên hãy nhớ tranh thủ thời gian nghĩ đó để sang thăm mẹ và bố của con, nhớ chưa?” Bà Tô nắm tay con mình, ánh mắt trìu mến.
Cả hai dặn dò con gái của mình rất nhiều, dù không muốn xa con gái của mình nhưng cũng không thể làm gì hơn. Sau khi bố mẹ rời đi thì Tô Chỉ Nhược cũng đi theo Hoắc Tử Sâm về nhà.
Trên xe.
“Sao cháu không sang Mỹ?” Hoắc Tử Sâm vừa lái xe vừa hỏi, sắc mặt của anh nhìn khá tốt, rất phấn chấn và hào hứng.
“Cháu muốn học ở đây!” Cô nói đại một lý do nào đó cho anh nghe.
“Được.” Hoắc Tử Sâm cũng không còn quan tâm cô ở lại đây vì mục đích gì, chỉ cần biết cô không rời xa anh như thế là đủ rồi.
Tô Chỉ Nhược chẳng nói gì thêm, cô bốc một viên kẹo rồi ăn. Thỉnh thoảng sẽ nhìn qua Hoắc Tử Sâm mà cười tủm tỉm, nhớ lại vào tối hôm đó...
Tất cả mọi người sau khi dùng bữa tối xong, cùng nhau trò chuyện vài ba câu thì cũng về phòng nghĩ ngơi sớm để ngày mai lên đường. Tô Chỉ Nhược lên phòng, cô nhìn hành lý đã được sắp xếp gọn gàng thì liền có chút không nỡ, lòng rộn ràng, ở hoài trong phòng cũng chẳng làm gì nên dự định sẽ xuống dưới nhà kiếm dì Phương trò chuyện vì dù sao ngày mai cô cũng đi rồi.
Vừa đến gần phòng ăn thì cô có thấy Hoắc Tử Sâm đang ngồi đó trên bàn còn có tách cà phê, chẳng phải đã trễ rồi sao? Bây giờ lại còn uống cà phê như thế? Lúc này cô mới vô tình nghe được cuộc hội thoại của Hoắc Tử Sâm và Dì Phương.
Đây dường như là lần đầu tiên anh nói những điều này cho dì Phương nghe, trước giờ anh và dì Phương thỉnh thoảng sẽ nói vài ba câu tâm sự, nhưng để anh nói nhiều như thế thì đây có lẽ lần đầu tiên.
Tô Chỉ Nhược đứng ở phía cửa khoản cách nói xa cũng không xa, gần cũng không gần. Cô nghe được toàn bộ cuộc đối thoại, nhưng nữa câu sau của Hoắc Tử Sân anh nói khá nhỏ nên cô chẳng nghe được gì. Phấn khích hớn hở chạy về phòng, vừa đi vừa ngân nga giai điệu trong miệng. Cô biết được anh đang muốn cô ở lại, nhưng chỉ vì muốn tốt cho cô, và cũng không có lí do gì để giữ cô lại nên tối đó anh mới nói thế. Nhận được câu trả lời mình mong đợi nên cô rất vui vẻ, nhưng điều cô tò mò hơn là Hoắc Tử Sâm đã trả lời như thế nào về câu hỏi thứ hai của dì Phương, thật khó nghĩ.