"Há miệng ra, một miếng nữa thôi!" Hoắc Tử Sâm kiên nhẫn tay bê chén cháo trắng, tay cầm muỗng để gần miệng Tô Chỉ Nhược.
"Hmm chú, cháu thật sự no rồi." Tô Chỉ Nhược lắc lắc đầu.
Bình thường cô hay ăn thịt nên đã quen, bây giờ đột nhiên ăn cháo trắng, chỉ có tí thịt băm nhưng không nhiều. Mùi vị thì có phần nhạt nhẽo thanh đạm, ăn rất ngán.
Sáng đến tối chỉ có một món cháo trắng, Hoắc Tử Sâm bảo ăn cháo trắng tốt cho sức khỏe và mau hết bệnh nên cô mới đành cam chịu cố ăn.
"Ăn xong chú cho chơi điện thoại." Hoắc Tử Sâm thở nhẹ một hơi mà nói.
Nghe xong Tô Chỉ Nhược sáng mắt lên rồi liền ngoan ngoãn há miệng ra, Hoắc Tử Sâm thuận thế mà đút cho cô muỗng cháo cuối cùng.
Anh đã đút Tô Chỉ Nhược ăn hết chén chào này trong 30 phút, tay cũng mỏi rã rời nhưng không chút than vãn. Quả thật ăn cháo này rất dễ ngán, nhưng biết làm sao giờ. Tô Chỉ Nhược bị dị ứng thức ăn nên cần phải ăn thanh đạm một chút, nói hoài cô không chịu ăn tiếp anh buộc dùng kế để trao đổi.
Hoắc Tử Sâm nằng nặc một hai bảo cô ăn, còn đút cho từng muỗng, sau đó con dụ dỗ cô ăn, ai nhìn vô không biết còn tưởng Hoắc Tử Sâm đang thực hiện một nhiệm vụ cao cả đó chính là đút con ăn.
Một người cao cao tại thượng, vạn người thấy vạn người mê, khí chất cao ngạo lạnh lùng, cùng vẻ ngoài điển trai cũng khiến bao cô nàng đổ gục. Vậy mà giờ đây người đàn ông này đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng, hai ống tay áo xắn lên. Dùng giọng điệu ngọt sớt và hành động ôn như để đút Tô Chỉ Nhược ăn.
Nhân viên của anh thấy được chắc có mức phải ngã ngửa vì quá sốc, không chỉ nhân viên mà Mạc Vĩ cũng vậy. Lúc chiều có đến đưa tài liệu cho Hoắc Tử Sâm thì vô tình thấy, Hoắc Tử Sâm đang khom người rửa chân cho Tô Chỉ Nhược, bộ dạng rất tự nguyện chứ không hề ép buộc, Hoắc Tử Sâm còn ung dung phán một câu.
"Cậu để đó đi, tôi rửa nốt chân này rồi kí."
Lúc đó Tô Chỉ Nhược cũng rất ngại ngùng nhưng chẳng biết làm sao, Mạc Vĩ thì đơ người ra. Anh nhìn sếp đang cúi đầu khom lưng rửa chân cho Tô Chỉ Nhược thì liền nghĩ rằng: kiếp thê nô của ông chủ bắt đầu rồi sao?
Suy nghĩ trong đầu nhưng cậu cũng chẳng dám nói ra, chỉ đành lẳng lặng đặt tập tài liệu sang một bên rồi kiếm việc gì đó trong điện thoại làm,vừa hay chụp một tấm ảnh lúc Hoắc Tử Sâm đang rửa chân cho Tô Chỉ Nhược lại sau đó không dám nhìn nữa, chứ quả thật anh cũng còn rất sốc, chỉ sợ nhìn thêm lát nữa chắc cuộc hẹn với đối tác chiều nay sẽ bị thất bại mất.
Ăn xong lại uống thuốc, thuốc này khá đắng nên Hoắc Tử Sâm có cho cô một viên kẹo đường để giảm bớt độ đắng. Mặc dù kẹo đường này không ngon bằng các loại kẹo cô thường ăn, nhưng nó lại là thứ đồ ngọt duy nhất Tô Chỉ Nhược được phép cho vào miệng vào lúc này. Không thể kén cá chọn canh được, đành ăn thôi.
Lúc này cánh cửa mở ra, Diệp Tinh Húc bước vào. Trên mặt nở nụ cười tươi rối, đi theo sau đó là Dương Hy và Vĩ Thành, người cuối cùng là Đình Xuyên.
Cả bốn người đều đến cùng một lúc, Tô Chỉ Nhược có chút bất ngờ nhưng không kém phần mừng rỡ.
Cả ba người đồng loạt gật đầu hoặc cúi người chào nhẹ với Hoắc Tử Sâm, chỉ duy nhất mỗi Diệp Tinh Húc là ung dung ngồi xuống ghế. Bạn bè mà, chào chào cái gì cho tốn thời gian!
"Cục cưng yêu quý của tớ, cậu vẫn ổn chứ?" Dương Hy nhìn thấy Tô Chỉ Nhược mà như thấy vàng, liền đi đến ngồi xuống ghế ôm chầm lấy Tô Chỉ Nhược.
"Tớ không sao, cậu ôm tớ chặt quá rồi!" Tô Chỉ Nhược cười ngọt ngào với vẻ mặt bất lực.
"Đấy là cái ôm mà chú đang ước ao đấy nhóc con!" Diệp Tinh Húc lúc này lên tiếng.
"Xí, mơ đi!" Dương Hy đá xéo Diệp Tinh Húc một cái rồi tiếp tục ôm Tô Chỉ Nhược.
"Chỉ Nhược, nghe tin cậu nhập viện bọn tớ đã rất lo cho cậu đấy." Vĩ Thành bày ra vẻ mặt thương cảm.
Tô Chỉ Nhược: "Tớ không sao, cậu đừng bày ra bộ mặt như đưa đám như vậy chứ?"
Vĩ Thành nghe xong liền cười ngượng, gãi gãi đầu rồi thu lại bộ mặt đó.
"Chỉ Nhược, xin lỗi em. Là do anh mà em mới bị dị ứng, anh xin lỗi!" Bấy giờ Đình Xuyên lên tiếng.
Khi anh nghe Dương Hy báo tin liền rất lo lắng, anh nghe Dương Hy bảo Tô Chỉ Nhược dị ứng hạt óc chó liền nhớ đến món gà mà anh đã rủ cô ăn cùng. Vô cùng tự trách bản thân, anh lo lắng cho Tô Chỉ Nhược vô cùng. Đi học cũng không yên lòng, cứ thấp thỏm rồi lơ đễnh đi, đến tối mới có thời gian đi thăm cô.
"Không sao, anh đừng xin lỗi, là anh không biết em bị dị ứng cơ mà. Chỉ là tai nạn nhất thời thôi, em vẫn không sao!" Tô Chỉ Nhược đương nhiên hiểu được tâm trạng của Đình Xuyên, cô vội an ủi. Chuyện này cũng là một phần do cô bất cẩn.
Đình Xuyên nghe vậy mới nhẹ lòng hơn, chỉ là nhìn dáng vẻ cô không được tươi tắn như mọi hôm nên cũng không thể cười nổi.
"Tôi thấy lạnh lạnh!" Diệp Tinh Húc bấy giờ xoa xoa nhẹ hai cánh tay mà nói.
Phòng bệnh đang là 26 độ, không quá lạnh cũng không quá nóng. Nhiệt độ vừa phải, vậy mà chẳng hiểu sao Diệp Tinh Húc cứ có cảm giác lành lạnh sóng lưng, anh khẽ rùng mình một cái. Hôm nay so với vài ngày trước thì trời đã không còn âm u nữa, thời tiết có vẻ tốt hơn, còn có nắng vậy nên không thể lạnh được.
Hành động này làm cho mọi người liền đổ xô nhìn về hướng Diệp Tinh Húc.
"Nhìn tôi làm gì? Mọi người không cảm thấy lạnh sao?" Diệp Tinh Húc nói.
Đồng loạt ai nấy nghe xong cũng lắc đầu. Diệp Tinh Húc thở dài chán nản quay đầu nhìn Hoắc Tử Sâm đang ngồi bên cạnh mình, lúc này cậu mới nhận ra luồng sát khí lạnh lẽo từ đâu mà có. Từ từ nhẹ nhàng nhích mông ra xa Hoắc Tử Sâm một chút, sau đó thầm cười khoái chí.
Hoắc Tử Sâm nãy giờ vẫn im lặng, anh chẳng nói chẳng rằng gì, một cái nhướng mày, mím môi cũng không có. Anh ngồi như một pho tượng, ánh mắt thì dán chặt vào hai người Tô Chỉ Nhược và Đình Xuyên. Lắng nghe mồn một những câu nói mà họ dành cho nhau.
Chẳng hiểu sao chỉ là những câu nói bình thường như thế mà vẫn làm cho Hoắc Tử Sâm cảm thấy khó chịu. Anh chẳng thích sự hiện diện của Đình Xuyên ở đây chút nào. Đình Xuyên có lẽ cũng nhận thấy ánh mắt đó, có chút không tự nhiên nhưng cũng tỏ vẻ không sao. Anh chỉ đơn giản nghĩ rằng bản thân làm cháu gái nhà người ta nhập viện nên người ta sẽ cảm thấy không có thiện cảm với mình, điều đó là lẽ đương nhiên.
Mọi người ở đấy trò chuyện dăm ba câu rồi Dương Hy đề nghị lấy bài ra chơi, Tô Chỉ Nhược cũng hăng hái lắm nên liền đồng ý.
Trò chơi này chỉ có bốn người, Hoắc Tử Sâm thì không chơi nên anh chỉ ngồi bên cạnh Tô Chỉ Nhược mà xem cô đánh bài. Nhìn cô sắp ra quân cờ không đúng liền nhắc nhở, sau đó giúp Tô Chỉ Nhược đi quân cờ khác. Nhờ có sự trợ giúp của Hoắc Tử Sâm mà Tô Chỉ Nhược luôn là người thắng. Việc này khiến cho những người còn lại cảm thấy không can tâm, muốn công bằng nên bảo Hoắc Tử Sâm không được chỉ Tô Chỉ Nhược nữa.
Tô Chỉ Nhược cũng sảng khoái đồng ý, cô nghĩ bài này rất dễ chơi. Nhưng không ngờ, sau khi không có sự trợ giúp của Hoắc Tử Sâm thì cô đã thua trắng tay. Hình phạt là dán những mẫu dấy màu nhỏ lên trên mặt, khi nãy thì Tô Chỉ Nhược là người duy nhất không bị phạt thì bây giờ đã ngược lại.
Mặt cô toàn là giấy dán, nhìn qua có vẻ như thua rất thảm. Nhưng Tô Chỉ Nhược không tức giận một chút nào mà ngược lại rất vui, cô chơi rất hăng say, âm thanh của nụ cười ngọt ngào liên tục vang lên. Hoắc Tử Sâm ngồi tựa lưng vào ghế, chân vắt chéo, hai tay khoanh lại. Anh luôn quan sát từng cử chỉ, hành động của Tô Chỉ Nhược. Nụ cười của cô như một thần dược, nó như có sự lan tỏa, chỉ cần nhìn cô cười một chút thì anh lại bất giác mà cười theo.
Mọi người chơi một lát thì cũng đi về, vì Tô Chỉ Nhược vẫn còn đang bệnh nên không tiện ở lâu. Dương Hy đành lưu luyến chào tạm biệt cô bạn thân của mình rồi cùng mọi người rời đi.
Mọi người đi hết thì Tô Chỉ Nhược cũng phải đi ngủ theo lời dặn của Hoắc Tử Sâm. Cô leo lên giường nằm nhưng không ngủ được, mắt mỏi muốn ngủ nhưng chẳng thể ngủ được. Hoắc Tử Sâm ngồi làm việc, nhận thấy cô nhóc kia vẫn chưa ngủ mà mắt cứ mở to nhìn trần nhà, gập máy tính lại rồi đi đến ngồi xuống cạnh mép giường nhìn cô.
"Sao còn chưa ngủ?"
"Không ngủ được." cô đưa mắt nhìn anh.
Hoắc Tử Sâm im lặng một chút rồi anh nhích lại gần cô, sau đó nhẹ nhàng đưa tay lên xoa xoa rồi vuốt nhẹ mái tóc. Tô Chỉ Nhược có chút bất ngờ, cô trừng trừng mắt nhìn anh, đôi mắt to tròn long lanh nhìn chằm chằm Hoắc Tử Sâm.
"Khụ... nghe nói làm như này thì con gái sẽ dễ chịu, dễ ngủ hơn!" Hoắc Tử Sâm đương nhiên biết đôi mắt kia của cô là có ý gì nên vội giải thích.
Anh cũng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn tỏ ra dửng dưng bình thản như không có gì xảy ra. Nhưng thực tế thì trong lòng đã sớm nhộn nhịp, tim đã đập liên hồi. Anh rất thích mái tóc của Tô Chỉ Nhược, nó rất mềm và thơm. Sờ vào cảm giác rất thích, người ta thường nói con trai rất thích xoa đầu người con gái mình thương, có lẽ là sự thật.
Hôm qua anh đã vô tình nghe được hội thoại của các cô y tá, đoạn hội thoại đại khái như sau:
"Hôm qua tôi đã được crush xoa đầu, ôi cảm giác thích lắm!"
"Ui chao, tôi đây vì khó ngủ nên bạn trai đã xoa đầu giúp tôi dễ ngủ hơn đấy!"
"Uầy, thích nha!!!"
Nghe xong Hoắc Tử Sâm liền nghĩ rằng con gái ai cũng thích xoa đầu như thế, một phần để dễ ngủ hơn. Như vậy là anh liền ứng dụng thực tế lên người của Tô Chỉ Nhược, chỉ mong sao là có chút tác dụng.
Tô Chỉ Nhược cũng bối rối lắm, trái tim như được một luồng nước ấm áp chảy qua. Cảm giác ấm áp, hạnh phúc đến lạ thường. Hai tai cô đã ửng hồng, Tô Chỉ Nhược từ từ kéo chăn lên che lại gương mặt, chỉ còn để lộ ra đôi mắt.
Hoắc Tử Sâm nhìn thấy Tô Chỉ Nhược vẫn chưa ngủ, anh nghĩ rằng bản thân đã xoa đầu không đúng cách.
Tô Chỉ Nhược nghe xong mà muốn bật cười, nhưng cô vẫn nhịn xuống mà nhỏ giọng đáp.
Ban đầu anh cứ nghĩ xoa đầu có công thức, nếu không thì sao lại làm người ta dễ ngủ như thế được chứ. Anh đã tự đưa tay xoa đầu mình, nhưng vẫn không có cảm giác gì đặc biệt, bù lại là làm cho mái tóc vốn theo nếp hoàn hảo mà trở thành ổ quạ.
Hoắc Tử Sâm kiên nhẫn xoa nhẹ, vuốt ve mái tóc của cô.
Tô Chỉ Nhược cứ thế mà lim dim đôi mắt rồi dần dần ngủ thiếp đi lúc nào không hay, quả thật chiêu này rất hiệu nghiệm. Cô đã có một giấc ngủ ngon, Hoắc Tử Sâm sợ Tô Chỉ Nhược sẽ tỉnh giấc nên dù cho mỏi tay anh cũng không ngừng lại, đổi tay này rồi đổi tay kia, đợi đến khi nghe tiếng thở nhẹ của cô nàng thì Hoắc Tử Sâm mới từ từ rời tay.