Vì đã uống thuốc và truyền nước nên Tô Chỉ Nhược đã mệt mỏi sau đó thiếp đi, cô ngủ một mạch tới sáng.
Ngày hôm sau Tô Chỉ Nhược tỉnh dậy cô nhìn trần nhà, rồi đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng. Nhìn là biết bệnh viện rồi, mùi thuốc nồng nặc thế kia. Người cô bây giờ cũng không có tí sức lực nào, mệt mỏi cả người, chợt thấy tay mình như có vậy gì đè nặng lên cô quay đầu nhìn xuống dưới.
Lúc này thấy Hoắc Tử Sâm đang ngủ gục ở cạnh mép giường, hai tay anh nắm chặt lấy tay Tô Chỉ Nhược. Nhìn thấy cảnh này Tô Chỉ Nhược cảm thấy rất vui và hạnh phúc tuy nhiên cũng lo lắng cho anh. Cô hơi mỏi tay, vừa muốn nhúc nhích một chút thì Hoắc Tử Sâm đã tỉnh dậy.
"Cháu làm chú thức giấc rồi!" Tô Chỉ Nhược có chút ngượng ngùng nhìn anh.
"Không sao, cháu có còn cảm thấy khó chịu ở đâu nữa không?" Hoắc Tử Sâm vốn không quan tâm đến giấc ngủ này.
Buổi tối hôm qua anh đã ngồi canh cô ngủ đến tờ mờ sáng mới chợp mắt một chút, anh không yên tâm đi ngủ một chút nào. Rất sợ cô sẽ bị nặng thêm, lỡ như anh ngủ thì ai là người giúp đỡ Tô Chỉ Nhược đây. Tuy ở bệnh viện có bác sĩ và y tá nhưng họ không phải lúc nào cũng túc trực 24/24 với bệnh nhân cả.
"Đỡ rồi ạ, khiến chú phải nhọc lòng rồi!" Tô Chỉ Nhược mỉm cười nhẹ, gương mặt thanh tú nhưng đôi môi lại nhợt nhạt, nụ cười của cô rất đẹp nhưng vào lúc này nụ cười ấy lại khiến người ta càng thêm sót xa đau lòng.
Hoắc Tử Sâm ngồi lên mép giường, đưa tay áp nhẹ lên trán Tô Chỉ Nhược mà cảm nhận độ ấm.
"Bớt nóng rồi!" Hoắc Tử Sâm yên tâm hơn phần nào, anh đưa tay xoa đầu cô mà nói tiếp.
"Nhược Nhược, cháu bị dị ứng mà chú cũng không biết. Xin lỗi cháu, đã bảo vệ cháu không tốt!"
Mặc dù trong chuyện này Hoắc Tử Sâm không hề có lỗi gì cả, nhưng anh vãn cảm thấy bản thân vô tâm và đáng trách, gương mặt tỏ ra thất vọng cùng cực.
"Không phải lỗi do chú đâu, là cháu đã không cẩn thận. Hôm qua ăn gà có lẽ hạt óc chó được xay nhuyễn thành bột sau đó rắc lên, cháu sau khi biết bản thân bị dị ứng thì không ăn loại hạt này nữa nên cũng không rõ mùi vị ra sao. Có lẽ vì thế mà cháu đã không biết mà ăn hết chúng, là do cháu bất cẩn. Chú đừng vì thế mà tự trách bản thân!" Cô nắm nhẹ lấy đôi tay của Hoắc Tử Sâm mà giải thích.
Hoắc Tử Sâm gật nhẹ đầu xem như đã biết, nói rồi anh đỡ Tô Chỉ Nhược xuống giường rồi đưa cô vào nhà vệ sinh để làm vệ sinh cá nhân. Tô Chỉ Nhược vốn định tự làm tất cả nhưng Hoắc Tử Sâm lại không cho phép.
Từ chải tóc, đánh răng, rửa mặt đều là anh giúp cô làm. Tô Chỉ Nhược muốn từ chối nhưng không được, Hoắc Tử Sâm luôn miệng nói để anh giúp cho, vì sự nhiệt tình đó nên cô cũng không từ chối nữa. Trong lòng cũng cảm thấy vui sướng lên, người đàn ông này quả thật rất ngọt ngào và chu đáo.
Sau khi xong thì cô ngồi ở ghế sofa trong phòng bệnh, Hoắc Tử Sâm bảo cô đợi một lát anh sẽ đem cháo đến. Một lát sau cánh cửa mở ra, cứ nghĩ là Hoắc Tử Sâm nhưng không phải.
Là Diệp Tinh Húc, trên tay cậu xách theo túi đồ cùng một chiếc vali nhỏ đi vào trong.
"Nhóc con, tỉnh rồi sao? Có thấy khỏe hơn chưa?" Diệp Tinh Húc thấy cô tỉnh mà cũng vui mừng, vừa sắp xếp đồ vừa hỏi.
"Khỏe rồi ạ." Cô cười cười đáp.
Diệp Tinh Húc nghe cô nói chuyện ngọt sớt thế thì cũng có chút không quen, con bé này lâu lâu đổi giọng ngọt như thế quả thật làm người ta nổi da gà. Diệp Tinh Húc vẫn thường nghe Tô Chỉ Nhược nói chuyện ngoan ngoãn lễ phép với Hoắc Tử Sâm, nhưng đó là anh nghe cô nói với người khác.
Còn bây giờ Tô Chỉ Nhược lại đi dùng giọng điệu đó nói chuyện với Diệp Tinh Húc, làm cậu có chút bỡ ngỡ và không thích ứng kịp.
Con hổ con này lúc đau bệnh sẽ ngoan ngoãn vậy sao?
"Nhóc con, thật ghen tị với cháu đấy! Cháu được Hoắc Tử Sâm đãi ngộ đặc biệt lắm nhé. Hôm nay nghe bảo có cuộc họp quan trọng nhưng vì để chăm sóc cháu mà cậu ta dời lịch làm việc, có lẽ vài ngày sau sẽ rất bận rộn đây." Diệp Tinh Húc vui miệng nói.
"..."
"À đúng rồi, đây là quần áo của cậu ta. Hoắc Tử Sâm ấy à... nguyên cả đêm ở bệnh viện chăm sóc cháu nên cũng không có về nhà. Hình như cả ngày hôm qua cậu ta cũng không ăn gì, lát nữa cháu nhớ nhắc cậu ta ăn uống đấy nhé, kẻo bệnh dạ dày lại tái phát thì khổ."
"..."
"Sao im thin thít thế? Có nhớ chú nói gì không?" Diệp Tinh Húc nói một tràn dài mà vẫn không nhận được lời hồi đáp nào liền hỏi.
"À nhớ rồi, chú về đi!" Tô Chỉ Nhược có chút thất thần, cô vội gật đầu đáp.
"Nhóc con vô lương tâm, chưa kịp đặt mông ngồi đã bị cháu đuổi. Thôi được rồi, chú về còn có chút việc đây. Giữ gìn sức khỏe, chiều chú lại đến thăm!" Diệp Tinh Húc nói xong cũng rời đi.
Tô Chỉ Nhược chỉ mỉm cười cảm ơn, Diệp Tinh Húc tuy là công tử ăn chơi trác táng nhưng tâm địa rất tốt. Cậu rất biết quan tâm người khác, chỉ là hiện tại đang ham chơi quá mà thôi. Hôm qua cô ngất xỉu thì cậu ta cũng lo lắng không kém, còn giúp cô xin nghỉ học vài hôm nữa.
Dì Phương ở nhà cũng lo lắng không yên, nhưng khi nghe Diệp Tinh Húc bảo là không sao nên mới bớt lo.
Diệp Tinh Húc rời đi tầm khoảng mười phút thì Hoắc Tử Sâm cũng quay lại, trên tay anh mang theo cháo và một số trái cây dinh dưỡng. Tô Chỉ Nhược cô cẩn thận quan sát từng củ chỉ hành động của anh, từng cái nhướng mày, chép miệng của Hoắc Tử Sâm cô vẫn nhìn thật kĩ.
Hoắc Tử Sâm rất chu đáo, anh sợ cháo quá nóng Tô Chỉ Nhược ăn không được nên cẩn thận làm nguội thức ăn một chút. Cô vốn định tự ăn nhưng Hoắc Tử Sâm cứ nằng nặc đòi đút cho cô, không thể chống đối lại sự kiên quyết đó nên đành phải ngoan ngoãn ngồi im để anh đút cho từng muỗng cháo.
Nhìn anh cẩn thận thổi cháo, rồi đút cho mình ăn. Tô Chỉ Nhược cảm thấy rất hạnh phúc, cô vui lắm, vui vì được anh đối xử tốt như thế. Hoắc Tử Sâm tuy vẻ ngoài lạnh lùng, ít nói nhưng thật ra trong lòng thì anh là con người rất ấm áp và chu đáo. Tô Chỉ Nhược đôi khi còn có suy nghĩ ngớ ngẩn rằng: khi ở cạnh anh thì mình như người bị tàn tật vậy.
Quả thật cũng chẳng sai chút nào, mọi việc từ nhỏ đến lớn anh đều làm giúp cô. Tô Chỉ Nhược chỉ việc ngồi đấy hưởng thụ, bị dị ứng chứ đâu bị gãy tay gãy chân gì mà đến nỗi việc rửa chân Hoắc Tử Sâm cũng làm cho cô. Tô Chỉ Nhược nổi lên một ý nghĩ xấu ra rằng, nếu có thể thì cô cũng muốn bị bệnh hoài để Hoắc Tử Sâm luôn ở cạnh và chăm sóc.
Ăn sáng xong thì cô cũng lên giường nằm, vì trong thuốc có một chút lượng thuốc ngủ vì thế đã làm Tô Chỉ Nhược mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Hoắc Tử Sâm vừa quay trở về phòng đã thấy cô ngủ rồi, lúc này hành động của anh mới nhẹ nhàng hơn. Lấy đồ đạc trong túi xách ra, đặt chiếc máy tính bỏ lên bàn ở phòng khách rồi làm việc.
Dinh Thự Hoắc Gia.
Một quý phu nhân với vẻ ngoài sang trọng quý phái, gương mặt xinh đẹp sắc sảo dù đã ngoại tứ tuần. Trên mặt vẫn có những nét nhăn nheo theo thời gian mà xuất hiện, nhưng nó vẫn không che giấu được sự xinh đẹp kiều diễm vốn có. Bà mặc một chiếc váy sườn xám sang trọng, khoác bên ngoài là một chiếc áo lông thú mỏng nhẹ. Búi tóc như các vị phu nhân thời kia, càng nhìn càng thấy sang trọng cao quý.
"Hoắc phu nhân, nước của bà đây." Dì Phương mỉm cười nhẹ đặt cốc nước xuống cho người phụ nữ kia.
Người phụ nữ mang danh Hoắc phu nhân này chính là Thuần Hi Nhã, phu nhân của Hoắc Đường Dịch và cũng chính là mẹ của Hoắc Tử Sâm.
Sau khi bà kết thúc chuyến du lịch nhật bản cùng chồng mình thì liền vội đến đây thăm con trai, bà còn đem theo một chút đặc sản của Nhật Bản đến đây. Nghe Mạc Vĩ báo rằng Hoắc Tử Sâm không có ở công ty thì bà mới đến tận nhà.