Tô Chỉ Nhược vì nhập học muộn nên khá nhiều kiến thức chưa được học, cô nhập học vào thời điểm đang là học kì hai của lớp 11. Vậy là cô chỉ học được một kì, kiến thức lại ít ỏi nên cần phải tăng cường ôn tập. Mùa thi giữa kì hai sắp tới, học sinh nào cũng bận học tập ôn luyện cho kì thi thật tốt. Cô cũng không ngoại lệ, sáng học ở trường chiều về nhà thì lại cúi đầu vào đống sách vở, bài tập cùng với đó là đi học nhóm cùng với Dương Hy và Vĩ Thành.
Cũng may mắn thay hai người bạn này của cô thuộc diện giỏi toán nên cũng giúp đỡ cô được kha khá. Dạo gần đây cô cũng không thấy Đình Xuyên nữa, có lẽ anh bận học như cô. Mà cũng đúng thôi, đã lớp 12 rồi. Trong thờ kì quan trọng nên cần phải tập trung cao độ để ôn luyện và chạy đua với thời gian.
"Sắc mặt cậu hôm nay có vẻ tốt nhỉ Vĩ Thành?" Tô Chỉ Nhược hỏi.
"Tớ lúc nào chả vậy, mà công nhận nhà này to thật đấy. Phòng của cậu rộng ghê, gấp mấy lần phòng mình."
Vĩ Thành nhiều ngày trước còn có dáng vẻ tiều tụy mệt mỏi, tay chân bầm tím vết thương, ánh mắt lờ điều thiếu ngủ, thần sắc không ổn định. Bây giờ thì khác, cậu hoạt bát vui vẻ như ngày nào, nụ cười vẫn còn trên môi, lạc quan yêu đời, ánh mắt khi cười lúc nào cũng híp lại.
Vĩ Thành lần đầu đến nhà của Tô Chỉ Nhược, nhìn căn biệt thự xa hoa cùng với dàn xe thôi đã kinh ngạc. Nghe cô bảo đây là nhà của chú Hoắc, thấy vậy cậu cũng nghĩ gia đình Tô chỉ Nhược rất giàu có, hẳn là con nhà tài phiệt.
"Cậu cứ nói quá thôi!" Tô Chỉ Nhược cười phì, thật ra thì ở nước ngoài phòng của cô còn to hơn như thế này nhưng bản thân lại muốn khiên tốn, không muốn khoe khoang qua nhiều về gia đình giàu có phía sau của mình.
"Này này, sắp thi đến nơi. Các cậu đừng có mà tám chuyện nữa, mau giải đề đi nào." Dương Hy đang bù đầu với môn tiếng anh, sao nó có thể nhiều từ vựng như thế cơ chứ.
Đang rối tung rối mù thì hai người này lại nhởn nhơ nói chuyện, Dương Hy liền gõ gõ bút xuống bàn mà nhắc nhở.
"Được, tiếng anh có gì không biết cứ hỏi tớ." Tô Chỉ Nhược mỉm cười, cô cũng biết nãy giờ Dương Hy sắp nổi điên với môn tiếng anh. Thật ra thì tiếng anh cũng không dễ, muốn học giỏi cũng không hề đơn giản như tưởng tượng. Dương Hy thuộc hệ người không tiếp thu nổi tiếng anh, học trước quên sau vì thế nên tiếng anh lúc nào cũng thấp điểm. May mắn thay là các môn khác cô học khá tốt nên đã cứu vớt được phần nào.
Dương Hy: "Câu này, câu này tớ đọc không hiểu. Cậu nhìn xem xem dịch hộ tớ phát đi!!!"
Dương Hy đưa tập giấy trên tay, cây bút chỉ vào câu mà mình không biết cho Tô Chỉ Nhược.
Cả ba người hôm nay hẹn học nhóm nên khá yên tĩnh, họ đều chuyên tâm học hành. Lâu lâu mệt mỏi thì lại nói chuyện đôi câu, sau đó lại lao vào giải đề.
Vì học về trễ nên Tô Chỉ Nhược đã mời hai người bạn của mình ở lại cùng ăn cơm tối, dù sao ở nhà cũng chỉ có mình cô và dì Phương nên rất buồn chán. Dương Hy và Vĩ Thành cũng không ngần ngại từ chối gì mà lập tức đồng ý ngay, thật ra thì đã đói bụng rồi.
Ăn cơm xong thì Tô Chỉ Nhược tiễn bạn về nhà, cô lên phòng nhìn đống sách vở giấy tờ đang nằm bừa bộn trên bàn liền thở dài mà lết chân đi dọn dẹp sơ qua sau đó đi tắm.
Tôi hôm đó...
Thiếu nữ ngủ say, với dáng vẻ mệt mỏi do nhiều ngày cần cù, đôi mắt nhắm lại hai hàng lông mi theo đó mà cụp xuống. Tiếng thở nhè nhẹ đều đặn, tư thế nằm nghiêng người. Hôm nay trời khá nóng nên cô đã mặc một chiếc váy ngủ ren ngắn hai dây, chiếc váy không quá hở hang cũng không quá gò bó. Để lộ bờ vai trắng nõn nà cùng xương quai xanh tuyệt mỹ quyến rũ, thu hút người nhìn.
Hai chân thon thả trắng hồng, chiếc váy xốc nhẹ lên làm lộ ra chiếc đùi có chút mũm mĩm thơm tho. Cô gái ngủ say đến mức không biết trời trăn mây gió gì, ở cánh cửa người đàn ông mặc tây trang màu xanh đen từ trong bóng tối mở cửa bước vào.
Bước chân nhẹ nhàng tiến đến phía giường ngủ, ngồi lên mép giường nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp kia. Trong màn đêm tĩnh mịch chỉ có vài ngọn đèn le lói cùng với chiếc đèn ngủ nhỏ được đặt cạnh đầu giường, chút ánh sáng yếu ớt nhưng cũng đủ để làm căn phòng có chút tia sáng ấm áp khiến người ta dễ chịu.
Đôi mắt đen láy, sâu thẳm nhìn vào gương mặt mỹ miều xinh đẹp kia, mi tâm khẽ động nhẹ. Ánh mắt dò xét lướt nhìn hết cả thân thể nhỏ nhắn kia, đưa nhẹ tay lên áp vào gò má cô. Hơi ấm từ bàn tay truyền vào má, khiến cho cô gái kia có hơi giật mình nhẹ, cô khẽ nhích người cử động một chút. Nhưng dù là vậy thì anh cũng không chịu buôn tay ra mà vẫn để đấy, xoa xoa nhẹ cái má bầu bĩnh đáng yêu kia.
Lúc này Tô Chỉ Nhược mới lờ mờ tỉnh dậy, đôi mắt hé nhẹ nhìn người trước mắt. Là một người đàn ông, cô mệt mỏi mở to mắt lên nhìn thì thấy anh... là Hoắc Tử Sâm... anh về rồi!
"Chú... chú về rồi sao?" Cô chống hai tay xuống giường rồi ngồi dậy nhìn anh, Hoắc Tử Sâm bấy giò mới lưu luyến mà hạ tay xuống.
"Ừm." Hoắc Tử Sâm chỉ đáp nhẹ một tiếng, âm thanh trầm bổng có chút lạnh lẽo mang theo.
"Không phải tuần sau chú mới về sao? Bây giờ lại về sớm như thế?" Cô tò mò hỏi.
"Công việc xong sớm nên về sớm." Hoắc Tử Sâm ôn tồn hòa nhã đáp lại.
Khung cảnh hỏi đáp này giống như người chồng đi làm về sớm, cô vợ bất ngờ trong cơn mơ tỉnh dậy và vui mừng. Hoắc Tử Sâm chợt thoáng qua suy nghĩ như thế sau đó liền vụt tắt đi, cảm thấy bản thân đang suy nghĩ điều không nên có, hoang đường.
Công việc của anh thì làm sao mà xong sớm được, vốn dĩ có rất nhiều công việc phải làm. Nhưng Hoắc Tử Sâm lại không yên, anh cảm thấy rất nhớ cô, muốn nhìn thấy gương mặt hồn nhiên tươi tắn đó, muốn nghe thấy giọng nói lẫn nụ cười ngọt ngào ấy. Và hơn hết anh chỉ cần nghĩ đến việc cô có người mình thích, và cậu ta và cô hiện đang có mối quan hệ thân thiết thì liền cảm thấy bức bối, khó chịu không thể tả nổi.
Vì vậy mà anh tăng hiệu suất làm việc lên, làm từ sáng đến rối khuya. Chợp mắt một chút thì trời sáng và cứ thế anh liên tục làm việc với cường độ cao trong bốn ngày, nhưng công việc vẫn chưa xong hết nên anh đành giao lại việc cho trợ lý Mạc, sau đó một mình bay về nước.
Đôi mắt thâm quầng, gương mặt tiều tụy đi nhiều, thần sắc cũng không được tốt lắm. Tô Chỉ Nhược nhìn gương mặt anh nhợt nhạt hốc hác như thế liền đau lòng, chắc hẳn là công việc rất nhiều nên đã khiến anh mệt mỏi như thế. Đôi tay không tự chủ được mà sờ lên gương mặt đẹp mà thân quen kia.
Vừa dứt câu thì Hoắc Tử Sâm đã sáp lại ôm cô vào lòng, hai tay luồng vào chiếc eo nhỏ nhắn kia mà ôm thật chặt. Cằm của anh để kê lên đôi vai trần mãnh khảnh, thật sự cơ thể này rất mềm mại. Mùi thơm từ tóc lẫn cơ thể tỏa ra, Hoắc Tử Sâm ở khoảng cách gần liền ngửi thấy. Anh có chút tham lam vùi nhẹ đầu vào hõm cổ của cô mà hít lấy hít để mũi hương dịu nhẹ ấy. Mọi mệt mỏi của anh dường như tan biến, ở cạnh cô quả thật rất thoải mái. Thoái mái đên mức anh không muốn rời đi, bản thân biết mình đang làm gì. Đang làm việc vô cùng không nên có, nhưng lại không thể khống chế được mà cứ tiến tới gần hơn. Anh nhắm hờ mắt nghĩ ngơi, ôm cô như thế này làm anh cảm giác rất an tâm.
Bao nhiêu mệt mỏi của những ngày dài bây giờ đã không còn, cô giống như là nguồn điện vậy. Anh mệt mỏi, hết năng lượng thì chỉ cần ở gần cô liền lập tức khỏe lại.
Tô Chỉ Nhược bị anh ôm chặt mà câm nín không biết nói gì, cô mở to mắt ngạc nhiên. Hai cái má ửng đỏ, cô không dám thở mạnh dường như là nín thở trong vài giây. Anh ôm cô rất chặt, cô có chút nhột khi cái mũi cao cùng đôi môi ấy đang cạ nhẹ vào cổ của cô, có chút nhột. Tô Chỉ Nhược khẽ rùng mình lên, cả hai áp sát vào nhau như thế làm cho Tô Chỉ Nhược có chút ngượng ngùng. Tim đập loạn xạ cả lên, lần đầu tiên cô ôm được anh ôm chặt như thế. Niềm vui sướng đến quá bất ngờ khiến cô không tài nào thích ứng kịp, con tim như không nghe lời mà cứ thình thịch thình thịch liên hồi. Hai tay cô đưa nhẹ lên ôm lại anh, vuốt vuốt lưng.
Cô biết anh hiện tại đã rất mệt rồi nên chỉ ngoan ngoãn im lặng ở cạnh anh mà không nói gì. Hoắc Tử Sâm được ôm lấy cơ thể ngọc ngà mềm mại kia cũng thỏa mãn mà ngủ thiếp đi. Lực nặng trên vai cô dần tăng lên, cô khẽ nhẹ nhàng quay đầu nhìn qua thấy anh đã ngủ. Đôi môi khẽ nở nụ cười ngọt ngào, cô nhích nhẹ người rồi đỡ anh nằm xuống giường. Hoắc Tử Sâm do quá mệt mỏi mà cũng không còn để ý gì, đặt đâu nằm đấy. Lúc anh ngủ cũng đẹp trai đến thế, Tô Chỉ Nhược nhìn đôi môi mỏng quyến rũ kia liền không nhịn được.
Cô bạo gan, lấy hết can đảm mà cúi nhẹ người hôn lấy môi anh. Lúc chạm môi chưa được bao lâu thì môi của Hoắc Tử Sâm từ từ động nhẹ, anh hé miệng ra một chút dường như là đáp lại nụ hôn ngọt ngào ấy. Cô cảm nhận được liền giật mình ngồi dậy ôm cái mặt đỏ ửng của mình.
Cô thầm chửi rủa bản thân, thật điên quá đi. Mày đang làm cái gì thế cơ chứ, lỡ như chú ấy mà biết được thì có phải nhục nhã lắm không. Cô ngại ngùng nhưng cũng không khỏi phần thích thú, tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài. Lấy lại bình tĩnh sau đó đắp chăn cho anh, ngồi ngắm nhìn anh một chút thì cô cũng ngủ thiếp đi.