"Hôm nay cảm ơn anh nhé! Hôm khác em sẽ mời anh ăn một bữa cơm." Tô Chỉ Nhược mỉm cười vui vẻ.
Hôm nay cô đã gặp được thần tượng của mình, nghe họ hát trực tiếp trên sân khấu. Thật sự vui sướng không gì bằng, nếu hôm nay Đình Xuyên không mời cô đi thì chắc chắn cô sẽ bỏ lỡ buổi hòa nhạc lần này.
"Được, em vui thì anh cũng vui theo." Đình Xuyên tay bất ngờ đưa lên xoa nhẹ đầu của Chỉ Nhược, cô có chút bất ngờ nhưng vì lịch sự nên đứng im không rụt đầu lại.
Nở nụ cười tươi tắn, Đình Xuyên càng nhìn càng yêu thích Chỉ Nhược. Anh là học trưởng của trường, đương nhiên sẽ có nhiều nữ sinh khác theo đuổi. Nhưng Đình Xuyên lại không quan tâm, bây giờ thì anh lại điêu đứng chỉ vì một nụ cười của Chỉ Nhược. Quả thật rất đẹp, đẹp đến nổi không nỡ chạm vào.
"Chỉ Nhược!" Đình Xuyên kêu tên cô.
Tô Chỉ Nhược: "Dạ sao ạ?"
"Em... có người mình thích chưa?" Đình Xuyên cố lấy hết can đảm để hỏi vấn đề này, quả thật có chút gấp rút nhưng anh thành tâm muốn biết. Tay chân cũng có chút luống cuống, vành tai cũng theo đó mà đỏ ửng cả lên.
Tô Chỉ Nhược nghe câu hỏi này thì liền nhớ tới lời nói lúc sáng của Dương Hy, thật sự là học trưởng có ý gì với mình thật sao? Cô có vẻ không được tự nhiên khi nghe anh hỏi như thế, Tô Chỉ Nhược nhẹ nhàng đáp.
"Em có rồi, bây giờ đã trễ anh nên về nhà sớm đi. Ngày mai còn phải đi học sớm đấy ạ!" Cô nhanh chóng chuyển qua vấn đề khác, thật sự khá ngượng ngùng và khó hiểu.
"Vậy anh về đây, em ngủ ngon nhé!" Đình Xuyên gương mặt có chút buồn, đành tạm biệt cô rồi lên xe rời đi.
Đình Xuyên nghe cô nói đã có người mình thích thì anh liền đau lòng, người cô thích là ai cơ chứ? Ắt hẳn rất nổi bật, tài giỏi mới lọt vào mắt xanh của em ấy. Đình Xuyên chỉ cảm thấy hụt hẫng chứ ý chí vẫn chưa hề lung lay, dù sao cũng chỉ là thích. Chưa đến mức hẹn hò thì mọi thứ đều có thể thay đổi, anh tin là thế.
Tô Chỉ Nhược nhìn chiếc xe rời đi, cô liền thở phào nhẹ một hơi rồi quay vào nhà. Cô sợ nhất là ai tỏ tình với mình, vì cô không thích họ nên sẽ từ chối. Nhưng khi nhận lời từ chối thì họ sẽ rất buồn, và cô cũng rất lúng túng. Bản thân cô còn cảm thấy buồn cười, chuyện này là quy luật tự nhiên mà lại đi lo chuyện không đâu. Cô thầm cầu nguyện rằng học trưởng không thích mình, mà chỉ đơn thuần hỏi một câu như thế mà thôi.
Cô rất yêu quý vị học trưởng này vì anh ấy rất tốt bụng, đối đãi với những người xung quanh rất hòa nhã lễ độ. Học lại giỏi nên cô thường nhờ Đình Xuyên chỉ bài, bây giờ mà diễn ra một viễn cảnh ví dụ như Đình Xuyên thích cô thì cô buộc phải né tránh anh. Tô Chỉ Nhược không thích điều đó chút nào, cô không muốn bước qua khỏi rảnh giới tình bạn.
"Chỉ Nhược về rồi sao? Hôm nay đi chơi có vui không cháu?" Dì Phương thấy cô về liền vui vẻ mỉm cười, tay mang theo cốc nước cam ép đặt lên bàn cho cô.
"Vui ạ!" Cô nở nụ cười ngọt ngào lễ phép đáp lại.
Tô Chỉ Nhược ngồi ở phòng khách, cô nhìn chiếc điện thoại của mình trên bàn thì mới chợt nhớ ra khi nãy đi chơi quên đem theo. May sao là không có việc gì cần dùng đến nó. Cô cầm điện thoại lên lướt lướt Weibo một chút rồi uống nước cam. Bấy giờ dì Phương nói:
"À phải rồi, khi nãy cậu chủ có gọi nhưng cháu không có ở nhà. Cháu gọi lại cho cậu chủ đi, hình như cậu ấy có việc gì đó cần nói."
"Vâng, cháu hiểu rồi ạ!" Tô Chỉ Nhược uống nhanh một ngụm hết cốc nước cam rồi cầm điện thoại chạy nhanh lên phòng.
Nhấn gọi, đợi một hồi thì đầu dây bên kia cũng nhấc máy.
"Chú tìm cháu có việc gì sao ạ?"
"Ừm, một vài vấn đề cần hỏi." Hoắc Tử Sâm giọng nói có chút lạnh lùng, nhưng đang kìm nén sự bực bội khó chịu ở bên trong.
"Chú hỏi đi." Cô mong đợi câu hỏi của anh, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Hoắc Tử Sâm bảo có vấn đề muốn hỏi mình.
"Cháu có người mình thích rồi sao?"
"Vâng, à không... không có!!!" Cô theo quán tính mà phủ nhận.
"Có hay không?" Hoắc Tử Sâm gằn giọng, có chút uy hiếp, nguy hiểm, kiên nhẫn hỏi lại.
"C... có rồi ạ." Cô đành nói thật vậy, chỉ cần anh không hỏi người đó là ai thì sẽ không sao.
Ngay khi nghe xong câu trả lời của cô thì sắc mặc của anh càng trở nên tệ hơn, đen mặt lại, tay cầm điện thoại cũng bất giác siết chặt. Ánh mắt sâu xa khó đoán nhìn về một hướng, lòng khó chịu như bị một nhát dao đâm vào.
"Chỉ Nhược, cháu còn nhỏ. Hãy chăm chỉ học hành tử tế, đừng nghĩ đến chuyện yêu đương có được không?"
Anh không hiểu tâm trạng của mình, nhưng chỉ cần nghe cô bảo rằng cô có người mình thích thì anh liền cảm giác không vui, cứ tưởng tượng sẽ có thằng nhóc uất ơ nào đó đến và cướp mất con bé thì Hoắc Tử Sâm càng như muốn nổi điên lên.
Tô Chỉ Nhược nghe xong liền như khóc nghẹn, hốc mắt đỏ hoe lên. Thì ra chú vẫn còn xem cô là con nít, học hành tử tế không nên yêu đương? Chú ấy liệu đã biết được cô thích chú ấy rồi sao? Không thể nào, điều đó không thể nào xảy ra.
"Cháu hiểu rồi, cháu hơi mệt." giọng nói có chút nghẹn ngào ủy khuất, gương mặt đã biểu hiện hết toàn bộ cảm xúc của cô. Cô gái này thật không giỏi che giấu cảm xúc, có bao nhiêu thì hiện rõ bấy nhiêu.
"Vậy cháu nghỉ ngơi đi, chú làm việc đây!"
"Vâng." Nói xong cô cũng cúp máy, không thèm nghĩ nữa.
Đi tắm rửa sau đó học bài, nhưng học cũng không yên vì cứ nhớ tới câu nói của anh lại khiến cô thêm phần khó chịu, bức bối trong lòng. Gạt bỏ mọi suy nghĩ mà vùi đầu vào đống bài vở, bài tập và kiến thức khá nhiều, cộng thêm đó cô phải học và chuẩn bị cho bài ngày mai nên mãi đến 11 giờ mới xong. Mệt mỏi nằm ườn trên giường, lăn qua lăn lại không ngủ được thì lúc này Dương Hy gọi đến.
"Nghe nè, có việc gì sao Hy?"
"Tớ kể cậu nghe, khi nãy tớ trên đường đi tập nhảy về có gặp một chiếc xe đen sang trọng. Người trong xe cũng rất đẹp trai, nhưng ôi không ngờ rằng tớ còn thấy một cô gái ở trong đó. Họ hôn nhau cuồng nhiệt lại không đóng cửa xe, tớ vô tình nhìn thấy hết tất cả luôn." Dương Hy lấy một hơi xong sau đó kể một tràng dài của sự việc ra cho cô bạn của mình nghe.
"Chỉ thế thôi ư?" Tô Chỉ Nhược có chút khó hiểu, chỉ hôn nhau thôi mà sao Dương Hy lại tỏ ra vẻ hóng hớt như thế.
"Không hề, sẽ không có gì nếu như đó là người phụ nữ bình thường. Người này là tiểu hoa đáng đang hót hiện nay. Tớ ban đầu cũng không nhận ra, nhưng vì nhiều chuyện nên cứ đứng một góc lén lút xem họ hôn nhau, hihi hơi biến thái nhỉ?" Dương Hy kể chuyện với giọng điệu thích thú, kèm theo nụ cười bí hiểm.
Quả nhiên là bà chúa hóng chuyện, việc gì trong miệng cậu ấy nói ra cũng đầy kịch tính. Có lẽ Tô Chỉ Nhược ở nước ngoài từ nhỏ, việc nam nữ thân mật, hôn nhau trên đường cô nhìn hoài cũng quen nên cảm thấy chẳng có gì đặc biệt, đôi khi cũng cảm thấy ngượng ngùng đỏ mặt. Tại Trung Quốc cũng không kém cẩu lương, chỉ có điều hôn nhau nồng nhiệt như lời của Dương Hy kể thì khá ít.
"Này cậu không hứng thú gì sao?" Dương Hy thấy Tô Chỉ Nhược im lặng liền hỏi lại.
"Cũng bình thường, cậu đấy đi đêm ít thôi." Tô Chỉ Nhược nhạt nhẽo chép miệng đáp.
"Biết rồi đại tiểu thư, mà này cậu với học trưởng đi xem hòa nhạc sao rồi? Có gì thú vị xảy ra không hửm?" Dương Hy lại tiếp tục chuyên mục nhiều chuyện.
"Cũng không có gì, có điều lúc về học trưởng có hỏi tớ rằng có người trong lòng chưa." Tô Chỉ Nhược cũng không che giấu gì mà nói thật lòng.
"Eo ôi, thế thì chị đây đoán trúng phốc rồi. Học trưởng để ý đến cậu rồi đấy thỏ con à, cứ đợi mà xem haha!!!" Dương Hy nghe thế liền cười khoái chí, cậu ấy thích nhất là ghép đôi nam nữ. Đặc biệt những trường hợp chưa rõ ràng như thế này thì càng thêm hứng thú.
"Cậu đấy, chỉ giỏi mấy chuyện này thôi!" Tô Chỉ Nhược cười bất lực, không hiểu sao mình lại quen được một cô bạn cà chớn như thế này cơ chứ.
"Bố à, con thực sự không muốn sống trong hình hài như thế này. Con muốn sống với một con người thật của mình, sao bố lại không hiểu cho con chứ? Bố nghĩ con muốn sinh ra với cơ thể này lắm sao?" Vĩ Thành rơi nước mắt, nói lớn tiếng đáp lại. Vô lực chống trả, thất vọng cùng cực.
"Mày là thứ gì chứ? Cái thứ như mày lý ra tao không nên để mày được ra đời. Sao tao lại sinh ra cái thứ con như mày? Mày không thể làm một con người bình thường sao?" Ông Vĩ mắt đỏ au, bùng bùng lửa giận trực tiếp dùng roi đánh Vĩ Thành.
"Con là người bình thường, con rất bình thường. Chỉ là con đầu thai không đúng với hình hài mà thôi, sao bố có thể nói những lời cay nghiệt như thế chứ?" Vĩ Thành dù cho bị đánh nhưng vẫn quật cường, tay chống đỡ nhưng vẫn bị roi đánh vào người. Cậu không than đau một tiếng nào mà chỉ dùng lời nói đấu tranh cho bản thân.
Bà Vĩ nhìn con trai bị đánh mà khóc xước mước thương tâm, dù gì cũng đứt ruột đẻ ra nói không thương sao mà không thương được. Dù sao nó cũng là con mình mang nặng đẻ đau sinh ra, bà cũng không thể vì giới tính mà bỏ rơi thằng bé.
Ông Vĩ tức giận nhưng thật tâm không muốn đánh con quá nhiều, chỉ vì Vĩ Thành cứ đứng im không né tránh nên làm ông càng giận thêm.
Hôm nay ông đi làm về sớm nên vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai mẹ con, ông mới vỡ lỡ ra. Thì ra con trai mình tự hào lại là thằng bê đê, ổng cảm thấy xấu hổ mất mặt với bạn bè, lúc tức giận nên đã nổi trận lôi đình.
Vĩ Thành lau nước mắt, ôm một bên tay vừa bị đánh mà nhanh chân đi khỏi căn nhà.
*Về vấn đề LGBT bị kì thị, Lạc chỉ muốn nói lên một góc khuất mà các bạn phải chịu. Mình đồng cảm với họ và quý trọng họ nên mới đem vấn đề này vào bộ truyện, mọi người có thể đọc tiếp nếu hiểu. Nếu không thì có thể không cần đọc nữa, xin cảm ơn!