Hoắc Tử Sâm bước đi có phần vội nhưng gương mặt vẫn tỏ ra bình thường như không có gì. Một tay vẫn đặt hờ vào túi quần, dường như có vẻ vẫn đang rất ung dung nhưng bước chân lại không như thế. Bản thân cũng không tự chủ được mà muốn đi nhanh một chút.
"Tiểu nha đầu!" Anh mở cửa bước vào, nhìn thấy Tô Chỉ Nhược đang bốc lỡ dỡ viên kẹo ngọt trên tay.
Có vẻ như cô gái này vẫn rất hồn nhiên, ngồi ăn kẹo như thế mà không suy nghĩ gì. Nhìn vài vỏ kẹo được đặt trên bàn anh khẽ cười, thích ăn kẹo đến như thế? Thảo nào trên người lúc nào cũng lưu lại vị ngọt ngọt của kẹo. Vị thanh mát chứ không tạo cảm giác quá ngọt hay quá ngấy, mùi hương rất dễ chịu.
"Chú xong rồi sao?" cô đứng lên, hai tay cũng không quên gỡ nốt viên kẹo rồi bỏ vào miệng.
"Ừm, đi thôi!" Anh gật nhẹ đầu, ánh mắt ôn nhu dịu dàng.
"Dạ!!!" cô nghe thế liền cười hí hửng.
Hoắc Tử Sâm quay ra sau đi trước, Tô Chỉ Nhược thì loay hoay cúi người nhặt hết vỏ kẹo trên bàn rồi cầm khư khư trên tay sau đó chạy theo anh.
Xuống tới sảnh công ty, cả hai đi song song với nhau. Một trưởng thành một thành niên, cô gái nhỏ mặc trên người chiếc váy hồng pastel. Tóc xõa, ở nước ngoài khá thoáng nên màu tóc cô cũng được nhuộm thành màu nâu khói. Màu tóc vừa hay làm lộ rõ các đường nét trên gương mặt xinh xắn kia, tô điểm cho làn da trắng hồng mịn màng. Màu tóc này không phải quá chói, nhưng chỉ cần nhìn vào là biết nhuộm tóc. Kiểu tóc xoăn lơi, bồng bềnh càng nhìn càng thêm đáng yêu.
Đi từ trên xuống dưới sảnh, có đi ngang qua các văn phòng làm việc của các bộ phận. Nhân viên ở đấy thấy sếp thì cố tỏ ra chăm chỉ nhưng trong lòng thì rục rịch, muốn ngẩn đầu xem người đi bên cạnh Tổng Giám Đốc và điều họ muốn nhìn thấy hơn nữa đó chính là gương mặt của sếp sẽ ra sao. Lạnh lùng hay ấm áp? Lúc Hoắc Tử Sâm đi ngang qua thì họ cũng nhân cơ hội mà ngẩn đầu, chòm người ra hóng hớt.
Đi gần ra tới cửa thì lúc này Hoắc Tử Sâm bất thình lình quay qua nhìn, vô tình nhìn thấy bàn tay nhỏ nhắn kia đang cầm trong tay một cụm vỏ kẹo được nhồi nhét.
"Sao không vứt đi?" anh dừng chân lại nhìn tay Tô Chỉ Nhược mà hỏi.
"Cháu thấy chú đi nhanh quá, cháu lo nhìn theo chú nên cũng không để ý sọt rác ở đâu... " Tô Chỉ Nhược thấy anh dừng chân thì cũng lập tức đứng lại rồi thật thà đáp.
"Đưa đây." Hoắc Tử Sâm khẽ nhíu mày lại, anh đi nhanh lắm sao? Cô nhóc này đâu có lùn, chân cũng xem là dài mà?
Hoắc Tử Sâm chìa tay mình ra trước mặt cô.
"Hả?" Tô Chỉ Nhược vẫn chưa hiểu, bày ra gương mặt ngơ ngác.
"Dạ vâng." cô ngoan ngoãn đưa vỏ kẹo cho anh, lúc đặt vỏ kẹo lên tay thì Hoắc Tử Sâm liền cảm nhận được một làn da mịn hơi ấm nhưng không nóng sượt qua tay mình.
Điều này làm cho anh có chút động tâm, trong lòng lại dấy lên một suy nghĩ rằng 'bàn tay nhìn nhỏ nhắn như thế lại rất mịn màng, nắm vào chắc thích lắm'. Đó là suy nghĩ trong đầu, anh chẳng bộc lộ gì ra ngoài, ánh mắt đăm đăm nhìn Tô Chỉ Nhược.
Nhận lấy kẹo sau đó anh cũng nhét vào túi quần bên trái của mình, rồi nói tiếp:
"Ăn kẹo cứ nhét vào túi quần cho chú, không cần đi kiếm sọt rác và chú sẽ vứt hộ cháu."
"Dạ... Dạ..." cô ấp úng ngại ngùng, hai vành tai cũng đỏ ửng lên.
Chú vậy mà lại ân cần chu đáo như thế, vỏ kẹo không hẳn sạch sẽ gì. Anh lại chịu cầm bỏ vào túi quần, không những thế còn bảo cô cứ để vỏ vào túi anh. Điều này làm cô thoáng vui trong lòng, tim cứ đập liên hồi, vui vẻ hạnh phúc như muốn nhảy cẫng lên.
Yêu đơn phương là thế, chỉ cần người kia có một chút động thái quan tâm dù cho việc nhỏ nhất thì người còn lại cũng sẽ vui sướng đến hạnh phúc, có thể điều nhỏ nhặt ấy sẽ khiến người đấy vui vẻ cả ngày, mỗi khi nhớ đến hành động đó thì môi sẽ bất giác nở nụ cười hạnh phúc.
Ở phía xa xa, nhân viên cũng túm tụm lại nói chuyện bàn tán. Họ tuy là được đào tạo chuyên nghiệp với kỹ năng và tính nghiêm túc trong công việc, nhưng bản tính nhiều chuyện thì làm sao mà thuyên giảm được cơ chứ?
Nhận lấy rác và còn đề nghị hãy bỏ rác vào túi để anh vứt hộ. Trong khi bản thân có thể dừng chân đợi cô nhóc này vứt rác nhưng anh ta lại không làm thế, bản thân anh ta cũng không hiểu tại sao lại có thể dễ chịu chấp thuận trước mặt cô gái này như vậy. Càng lúc càng không hiểu nổi bản thân đang làm gì.