Phó Tinh Thần hít một hơi, hô hấp đều không tự giác mà thả nhẹ, càng thả nhẹ, cô tựa hồ nghe được tiếng tim mình đập ngày càng nhanh.
Giang Dạ đã đứng dậy đi tới.
Phó Tinh Thần còn ngồi ở trên ghế, đôi mắt theo động tác của anh xoay chuyển, sau đó dừng ở phía trước.
Giang Dạ dừng lại ở trước mặt cô, hơi cúi người xuống nhìn cô, tay trái còn nhẹ chống ở bên cạnh cô, “Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh.”
Phó Tinh Thần nhíu mày.
“Phó tiểu thư, em thiếu bạn trai không?”
Đôi mắt Phó Tinh Thần chớp một chút, chần chờ nửa phút, sau đó gật đầu: “Thiếu.”
Nói xong ngẩng đầu nhìn về phía Giang Dạ, đôi mặt cô rất đẹp, ôn nhu lại mang theo vài phần quyến rũ, hàng mi dài còn hơi run rẩy vài cái.
“Nhưng anh không thiếu bạn gái.”
Ánh mắt Giang Dạ yên lặng dừng ở trên mặt Phó Tinh Thần, hình ảnh cô hiện rõ ràng trong đôi mắt anh, anh nhẹ nhàng cười một chút, “Anh chỉ thiếu một người vợ.”
Phó Tinh Thần cảm thấy trên cằm mình nổi lửa, từ cằm đốt tới trán, độ ấm cả khuôn mặt đều đi lên.
Ngón tay cô nắm chặt ở cùng nhau, vì tránh tiếp xúc cùng Giang Dạ, cô nghiêng thân mình đứng dậy: “Giang Dạ, anh đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Được một tấc lại muốn tiến một thước rõ ràng là cô.
Ý cười trên miệng Giang Dạ càng sâu, lại không phản bác.
Phó Tinh Thần xoay người muốn đi, còn chưa đi được nửa bước, cánh tay đã bị túm chặt, anh từ phía sau ôm lấy nàng, môi ấm áp bám vào bên tai cô: “Anh nói anh là người làm ăn, không bao giờ muốn mua bán không có lời.”
Lỗ tai Phó Tinh Thần có chút ngứa, không tự giác mà nghiêng đầu.
Người đàn ông cúi đầu, thuận thế hôn lên cổ cô, thanh âm anh rất thấp, nhưng lại rõ ràng: “Một cái hôn, một ngày.”
Phó Tinh Thần nửa ngày không nói chuyện, bên tai chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.
Thật lâu sau, cô mới hỏi một câu: “Hôn nơi nào?”
“Em muốn hôn nơi nào?”
Nơi nào đều không muốn ——
Phó Tinh Thần nuốt nước miếng một cái, không dám nói.
Nửa phút sau, Giang Dạ buông cô ra, sau đó đứng thẳng “Chuyện này buổi tối lại nói, trước tiên anh đưa em trở về.”
Phó Tinh Thần xoay người nhìn anh “Giang Dạ.”
Giang Dạ ngước mắt xem cô, hình dạng hai mí mắt khắc sâu rõ ràng “Làm sao vậy?”
Phó Tinh Thần: “Anh vì cái gì lại thích em?”
“……”
“Có phải hay không bởi vì em lớn lên xinh đẹp?”
Giang Dạ thấp thấp cười: “Anh đây hẳn là càng thích Tiểu Ngộ.”
Tiểu Ngộ…… Đường Ngộ?!
Thẳng đến khi bị Giang Dạ lôi kéo đi tới cửa, Phó Tinh Thần mới phản ứng lại, cô đem tay trở về túm túm: “Vậy anh đuổi theo Đường Ngộ đi.
Bước chân Giang Dạ không dừng lại, nhưng thanh âm ẩn ẩn mang theo nửa phần ý cười: “Vạn nhất cậu ta đáp ứng thì sao?”
Rốt cuộc Đường Ngộ cũng có lúc không bình thường, cũng không loại trừ được cái này khả năng.
Trước mắt Phó Tinh Thần xuất hiện một loạt dấu chấm hỏi, đi đến cạnh cửa, có chút khó chịu, cô dứt khoát dừng lại không bước đi.
Giang Dạ đã mở cửa, bất quá cũng chỉ kéo ra một khoảng nhỏ, anh lại lần nữa đem cửa đóng lại, dùng sức lôi kéo cổ tay Phó Tinh Thần, chế trụ người cô ở ván cửa, cúi đầu ở bên tai cô nói một câu: “Em đẹp nhất.”
Phó Tinh Thần cảm thấy Giang Dạ nói đặc biệt có lệ.
Trình độ có lệ này có thể so với lúc Mạc Văn Ngữ giả bộ lừa gạt cô.
Từ lúc mở tiệc khai máy đến giờ, Phó Tinh Thần đã rất lâu không đăng nhập lại nick tiểu hào.
Bởi vì mỗi lần đăng nhập, cô đều cảm thấy bị chọc bởi số lượng fans, số lần một nhiều, trực tiếp trái tim yếu đuối của cô chọc nát nhừ.
Bất quá lần này đã khác, cô phát hiện số lượng fans ở tiểu hào —— ở giảm đi mười vạn.
Phó Tinh Thần cảm thấy ngạc nhiên, cái tin cô mới đăng gần đây, bình luận đã từ hai số đã đột tới năm số.
Cô cũng không click mở xem, nghĩ xem phải làm thế nào để cho mọi người biết mình đã có bạn trai.
Cho dù người bạn trai này, là cô hy sinh chính mình đổi lấy.
Phó Tinh Thần click mở vài cái Weibo, đưa tên mấy nữ minh tinh sắp công khai bạn trai gõ vào.
Rất nhanh, cô đem kịch bản khoe bạn trai nhìn thử.
Ngón áp út đeo nhẫn bồ câu, cô không có.
Hai người ở bên nhau thân mật chụp ảnh chung, cô cũng không có.
Còn có trực tiếp công bố ảnh chụp bảo bảo, cái này liền không cần phải nói —— Phó Tinh Thần trực tiếp nhảy qua.
Đại khái xem qua một vòng, Phó Tinh Thần vẫn không tìm được ý kiến gì hay ho, liền tìm Mạc Văn Ngữ liền hỏi xem ý kiến.
Mạc Văn Ngữ bị đói đế mức ngực dán vào sau lưng, một bên ăn còn không quên hỏi Phó Tinh Thần: “Cậu tính toán không đáp lại, hay là trực tiếp công khai?”
Không đợi Phó Tinh Thần trả lời, Mạc Văn Ngữ cảm thấy ý sau có điểm không thực.
Giang Dạ đối Phó Tinh Thần có ý tứ cô có thể nhìn ra, nhưng vẫn chưa đến mức ở bên nhau.
Tưởng tượng như vậy, Mạc Văn Ngữ không khỏi nhíu nhíu mày, dọn đường cho cô đáp trả: “Nếu không cậu dứt khoát nói —— cảm ơn mọi người quan tâm, chúng tôi chỉ là bạn bè …… Đi?”
Phó Tinh Thần “A” một tiếng, lúc đanqg Weibo nửa câu đầu không sửa, đem nửa câu sau thay đổi thành —
—
【 Cảm ơn mọi người quan tâm, quan hệ của chúng tôi là bạn bè. 】
Mọi người chú ý tin tức đều lập tức nổ tung, bao gồm Tạ Cảnh Phi, vừa muốn bình luận, tin trên Weibo đã xóa.
Một phút đồng hồ qua đi.
Phó Tinh Thần: Xin lỗi, phát sai rồi.
Vẻ mặt Tạ Cảnh Phi phát ngốc, tin nhắn lập tức bay lại đây: “Tiểu tỷ tỷ?”
Phó Tinh Thần tạm thời không có thời gian trả lời, từ album di động tìm ra ảnh chụp bầu trời đêm ở Mỹ, sau đó ghi ba chữ ở phía trên ——
Giang tiên sinh.
Phó Tinh Thần phát xong, liền lập tức rời khỏi Weibo.
Mạc Văn Ngữ cơm còn chưa có ăn xong, lượt Weibo một lượt, phát hiện hướng gió Weibo đều thay đổi.
Hot search đầu tiên—— Giang tiên sinh thần bí.
Hot search thứ hai—— Giang tiên sinh thần bí đã phát Weibo.
Mạc Văn Ngữ ăn một miếng cơm, còn chưa nuốt xuống, cô hứng thú bừng bừng ấn vào hot search weibo thứ nhất, sau đó thấy được trên Weibo.
Đó là một ID có chữ “Giang”, hai phút trước đã đăng một tin.
Phía dưới đồng dạng là một bức ảnh chụp trời đêm, nhưng không giống bức ảnh của Phó Tinh Thần, bức ảnh của anh, là một bầu trời đầy sao, trên ảnh chụp là ba chữ ——
Tiểu mỹ nữ.
Mạc Văn Ngữ khụ một tiếng, may mắn đúng lúc dùng tay bưng kín miệng, mới không phun cơm ra, cô nàng duỗi tay run run rẩy rẩy mà chỉ chỉ Phó Tinh Thần: “Giang, Giang Dạ giống như phát Weibo?”
Lúc cô nàng nói lời này, Phó Tinh Thần đã dựa người vào sô pha nhắm hai mắt, thiếu chút nữa ngủ mất đột nhiên nghe được một câu như vậy, cô lập tức mở to hai mắt, nhíu mày khó hiểu mà nhìn mắt Mạc Văn Ngữ, sau đó lấy di động ra click mở Weibo.
Ánh mắt đầu tiên chú ý tới, là tin nhắn của Tạ Cảnh Phi.
“Tiểu tỷ tỷ, chị muốn biến em thành cháu trai của chị sao?”
Phó Tinh Thần không trả lời, dựa theo ý tứ Mạc Văn Ngữ click mở hot search.
Điều thứ nhất hot search, cô cùng Giang Dạ đăng tin giống nhau, nhìn qua đã sớm thương lượng qua.
Mạc Văn Ngữ: “Cho nên Thần Thần, cậu thật sự cùng nam thần của tớ ở bên nhau?”
Phó Tinh Thần không trả lời, click mở bình luận dưới Weibo của Giang Dạ.
Một đống bình luận tò mò thân phận của anh, cô thấy được bình luận của Tạ Cảnh Phi: Lấy nước mắt chúc hai ngươi hạnh phúc.
Phó Tinh Thần khóe mắt nhẹ nhàng kéo, sau đó ấn vào ID “Tôi là đại sủi cảo”, đi vào lúc sau, cô phảng phất phát hiện đại lục mới.
【 Bạo quân của nhà chúng tôi nói, có tin hắn đem Weibo của tôi tô đen, đoạt tiểu tỷ tỷ của tôicòn chưa đủ, còn muốn cho đem tôi đem tên mình tặng cho hắn, tôi liền không, hừ. 】
Lại đổi mới, Tạ Cảnh Phi đã phát tin tức mới trên Weibo.
【 Tiểu tỷ tỷ nhất định là bị bạo quân kia trộm mất tài khoản. 】
Phó Tinh Thần: “……”
Nếu không phải chính cô biết rõ ràng, nói không chừng đã cho rằng Giang Dạ là bị cô trộm mất tài khoản.
Rất nhanh, Phó Tinh Thần gửi cho Tạ Cảnh Phi một tin nhắn: Đôi mắt không cần trừng lâu như vậy.”
Xa ở phía Tây, Tạ Cảnh Phi khẽ hạ mắt: “Quả nhiên là bị trộm tài khoản đúng không?”
“Không có.”
“Giang Dạ là đại vương đào hoa, tiểu tỷ tỷ, về sau chị khẳng định sẽ hối hận!”
“À.
“……”
Rõ ràng mới ở bên nhau, sao phong cách nói chuyện lại cùng Giang Dạ giống nhau như vậy?
Tạ Cảnh Phi cứng họng.
Nửa phút sau, cậu ta click mở Weibo của mình, phát hiện vừa rồi mình phát mấy cái Weibo đều không thấy, mà mới nhất một cái Weibo, biến thành nội dung ——
Mẹ kiếp, Giang Dạ cư nhiên đem tài khoản của anh bôi đen!
Cả ngày hôm nay, Phó Tinh Thần giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, trái tim đôi lúc lại đập rất nhanh, trong chốc lát lại đập rất chậm, Phó Tinh Thần lo lắng mình sẽ bị bệnh tim, sau lại dứt khoát tắt nguồn điện thoại, cự tuyệt hết thảy quấy nhiễu ở bên ngoài.
Buổi tối, Phó Tinh Thần mới công ty đi ra, đi còn chưa được vài bước, trước mặt dừng lại một chiếc xe.
Cửa sổ xe kéo xuống, lộ ra khuôn mặt của Kỷ Thần Viễn.
“Lên xe.”
Phó Tinh Thần xoay người muốn đi.
Kỷ Thần Viễn lại mở miệng: “Phó Tinh Thần, anh là cấp trên của em”
Ngón tay Phó Tinh Thần nắm thật chặt, cuối cùng chỉ có thể kéo cửa xe đi lên.
Kỷ Thần Viễn lái xe chạy chậm, hơn mười phút sau, Phó Tinh Thần chú ý tới, anh ta chạy đến con sông bên cạnh khách sạn Hán Giang.
Trước kia Phó Tinh Thần cùng Kỷ Thần Viễn còn chưa tay, buổi tối thường xuyên sẽ đến nơi này chơi.
Khi đó Phó Tinh Thần so với hiện tại còn hoạt bát hơn, đôi mắt sáng xinh đẹp, là bộ dáng nên có của cô gái mới lớn.
Ban đêm đèn rực rỡ, trên mặt sông ảnh là hình ảnh Hán Giang ngược sóng nước lóng lánh.
Kỷ Thần Viễn đem xe ngừng ở ven đường, đẩy cửa bước xuống xe.
Phó Tinh Thần ngồi trên xe nửa phút, sau đó mới mở cửa xe đi xuống.
“Thật lâu chưa đến đây nhỉ?”
Phó Tinh Thần đưa mắt nhìn phía trước, không nói chuyện.
“Thần Thần, em thích Giang Dạ sao?”
Mí mắt Phó Tinh Thần xốc xốc, “Kỷ tổng, đây là việc cấp trên, có thể hỏi sao?”