Ánh mắt Giang Dạ xẹt qua cục cảnh sát phía sau Giang Úc Nam, sau đó có chút tùy ý mà cười một tiếng: Nếu em thật sự đem cố ấy lên giường, nói không chừng mẹ sẽ tống em vào trại giam mất.
Cố lên. Giang Úc Nam vỗ vỗ vai anh cổ vũ, sau đó bắt xe taxi đi lên, Đêm nay không trở về nhà?
Giang Dạ: Ừ.
Lần sau em lại tiến vào cục cảnh sát, anh đây trực tiếp để ba lại đây vớt em.
Giang Dạ mặc kệ anh ta, thấy anh ngồi ổn, giơ tay, đem cửa xe Giang Úc Nam đóng lại.
Bên tai lúc này rốt cuộc cũng được yên tĩnh, Giang Dạ có chút đau đầu mà đè đè huyệt Thái Dương, ở bên ngoài hít thở, sau đó mới mở cửa lên xe.
Lúc Giang Dạ đi lên, Phó Tinh Thần đang xem di động.
Trong xe không bật đèn, chỉ có đèn đường yếu ớt mà chiếu vào, cả người cô ẩn nấp trong bóng tối, chỉ có khuôn mặt kia, bị ánh sáng màn hình di động chiếu vào, đem khuôn mặt nhỏ chiếu sáng rực, trắng nõn nà.
Giang Dạ đem đèn mở lên, sau đó mở miệng hỏi cô: Mấy giờ?
Phó Tinh Thần giương mắt nhìn nhìn thời gian, Chưa đến 12 giờ rưỡi.
Còn về nhà sao?
Phó Tinh Thần nhíu mày tự hỏi một giây, cũng gần một giây, liền đặc biệt khẳng định mà lắc lắc đầu: Tìm khách sạn ở lại một đêm.
Thời gian này, nếu cô trở về, có khả năng không cẩn thận đánh thức Phó Hinh Vân, sẽ lại xuất hiện một cảnh gà bay chó sủa.
Phó Tinh Thần tùy tay chỉ chỉ khách sạn bên cạnh: Tối nay tôi sẽ ngủ ở kia.
Giang Dạ nghiêng đầu, nhướng mày hỏi lại: Vậy anh ngủ ở đâu?
Phó Tinh Thần: ......
Đương nhiên là tới khách sạn cao cấp của anh...... Phó Tinh Thần liền chỉ chỉ phương hướng Hán Giang ở xa xa kia.
Chỉ tiếc Giang Dạ nhìn cũng chưa nhìn cô một cái, trực tiếp khinh phiêu phiêu mà ném ra một câu: Cùng nhau.
Căn bản không cho Phó Tinh Thần cơ hội phản bác, Giang Dạ nói xong câu đó, trực tiếp chuyển động xe, chạy về phía Hán Giang.
Phó Tinh Thần mạnh mẽ đem lực chú ý vào lại di động.
Tạ Cảnh Phi gần đây có điểm không thích hợp, liên tiếp vài ngày đều gửi tin nhắn hỏi thăm cô.
Bởi vì là đã đóng phần mềm tin nhắn, cho nên mỗi lần cô vừa mở Weibo ra, đều sẽ nhận được tin nhắn nhắc nhở.
Cái cô không nghĩ ra, Tạ Cảnh Phi mỗi một ngày gửi tin cho cô, phong cách nói chuyện đều thay đổi.
Ngày đầu tiên, cậu ta cùng cô nói Buổi sáng tốt lành .
Ngày hôm sau, cậu ta hỏi cô có gặp mặt Giang Dạ không.
Ngày thứ ba, cậu ta kêu cô: Chị xinh đẹp .
Ngày thứ tư, cậu ta lại lần nữa hỏi cô có gặp mặt Giang Dạ không.
Trong khoảng thời gian này Tạ Cảnh Phi như bị tâm thần phân liệt, nhưng xem ra phân liệt có quy củ-- ngày lẻ tính cách giống cậu ta ngày bình thường, ngày chẵn cùng chủ nhật, cậu ta chỉ biết hỏi cô có gặp mặt Giang Dạ không.
Phó Tinh Thần đem tin nhắn kéo lên, cơ hồ sắp không quen biết hai chữ Giang Dạ này.
Di động của cô bình thường để chữ đậm nét, hai chữ Giang Dạ , nhìn xa xa không bằng nhìn chữ anh viết cho thuận mắt.
Phó Tinh Thần còn nhìn chằm chằm một đống tin nhăn kia, âm thanh nhắc nhở đột nhiên vang lên, cô thuận tay mở ra, sau đó thấy được một tin nhắn mới nhất.
Tôi là đại sủi cảo: Tiểu tỷ tỷ, hôm nay chị gặp mặt Giang Dạ sao?
Phó Tinh Thần ngắm trộm sườn mặt của Giang Dạ, chú ý trọng điểm có chút khác: Anh ấy không phải chú ba của cậu sao?
Rất nhanh, Tôi là đại sủi cảo: Dì nhỏ, hôm nay dì gặp mặt Giang Dạ sao?
Tạ Cảnh Phi này...... Phó Tinh Thần rõ ràng là đang hỏi cậu ta vì cái gì không gọi Giang Dạ là Chú ba , như thế nào lại chú ý xưng hô với cô.
Cả nhà tôi đều là tiểu mỹ nữ: Tôi còn trẻ, thỉnh cậu thu hồi xưng hô này.
Tạ đại sủi cảo: Tốt tiểu tỷ tỷ, hôm nay chị có gặp mặt Giang Dạ không?
Bạn học Tạ Cảnh Phi, cậu có phải hay không bình thường?
Xa ở Giang gia, tay Cố Niên cầm di của Tạ Cảnh Phi run lên, thiếu chút nữa đem điện thoại quăng ra ngoài.
Thật lâu sau, bà đã gửi qua một chữ: Là.
Phó Tinh Thần có chút kinh ngạc mà há miệng thở dốc, giây tiếp theo, người đầu kia lại lần nữa đem vấn đề này lặp lại một lần.
Hôm nay Tạ Cảnh Phi, chấp nhất lạ thường.
Còn không đợi Phó Tinh Thần suy nghĩ cẩn thận, đầu kia đã gửi lại đây một tin nhắn xuyên tâm: Cùng Giang Dạ ở bên nhau em liền an tâm rồi, chú ba có bệnh dạ dày rất nghiêm trọng, nếu có chị ở bên, nói chú ấy không nên chạm vào rượu. Còn có, nếu ăn cơm không đúng bữa, khả năng cũng sẽ đau dạ dày. Tiểu tỷ tỷ, chị xinh đẹp như vậy, hôm nay liền giúp em...... Giúp cô của em trước tiên chiếu cố chú ấy một chút.
Cả một đoạn lời nói cuối cùng, gửi theo một icon tội nghiệp.
Phó Tinh Thần tạm dừng nửa phút, sau đó mới gửi Được qua.
Khách sạn Hán Giang ngày ngày chật ních, hôm nay chỉ còn lại có một căn phòng, vẫn là căn phòng Giang Dạ hay ở lại.
Gần rạng sáng, Phó Tinh Thần đứng ở trong phòng tắm, quần áo cởi tới một nửa, cô buồn bực mà có chút không cởi nổi nữa.
Phòng của Giang Dạ là căn phòng Vip, phòng bếp ban công cái gì cũng có.
Dựa theo đạo lý, còn có một căn phòng cho khách, cô không cần thiết khẩn trương, nhưng chỉ cần nghĩ đến người đàn ông đàn đứng ở bên ngoài, trái tim cô liền nhảy bang bang không ngừng.
Phó Tinh Thần hít sâu, xây dựng tâm lý vững chắc, một tay đem quần áo lột xuống dưới, sau đó mở vòi sen, đơn giản tắm qua nước ấm.
Trong phòng tắm có hai bộ quần áo.
Phó Tinh Thần tắm rửa xong mới chú ý tới.
Hai bộ quần áo là hai trạng thái khác nhau, một loại cực kỳ gợi cảm, như là nội y tình thú cấm trẻ con nhìn, một bộ khác, bảo thủ đến nỗi một chút da thịt cũng không lộ ra.
Nếu là mặc bộ quần áo thứ nhất, bảo đảm Giang Dạ sẽ cho rằng cô đang cố ý câu dẫn anh.
Nhưng rất nhanh, lúc Phó Tinh Thần thay quần xong xuôi, liền cảm nhận được khuyết điểm của bộ quần áo bảo thủ này.
Nóng, kín không một kẽ hở.
Trong phòng nhiệt độ không thấp, cho nên Phó Tinh Thần mới ở bên ngoài đứng vài phút, trên trán liền đổ ra một tầng mồ hôi, đang muốn theo gương mặt nhỏ giọt xuống dưới.
Phó Tinh Thần không tìm được điều khiển từ xa của điều hòa, chỉ có thể chạy đến ban công hưởng gió.
Tiến vào rạng sáng thành phố mới an tĩnh một chút, từ chỗ cao nhìn xuống, hoàn toàn nghe không được ồn ào náo động.
Phó Tinh Thần đứng ở bên ngoài nửa phút, mới phát hiện Giang Dạ ở phía sau.
Ang ngồi ở ghế trên, thân mình hơi nghiêng, đang gọi điện thoại.
Chỉ qua một câu, Phó Tinh Thần liền nghe ra.
Là điện thoại của Cố Niên.
Cô còn không có gặp qua người thứ hai, có thể làm Giang Dạ dùng loại ngữ khí ôn nhu để nói chuyện.
Phó Tinh Thần không có thói quen nghe lén người khác gọi điện thoại, vừa muốn chịu đựng cái nóng thống khổ để đi vào, Giang Dạ liền nói câu: Cô ấy ở bên con, như thế nào, mẹ muốn nói chuyện với cô ấy?
Phó Tinh Thần bước chân dừng một chút, Giang Dạ đã đứng dậy đi tới, anh đánh giá bộ áo quần bọc kín mít Phó Tinh Thần, sau đó đem điện thoại đưa cho cô: Mẹ anh.
Cô không thể không tiếp nhận.
Giọng nói Cố Niên xuyên thấu qua ống nghe truyền tới, ôn nhu lại mang theo nửa phần khuyên giải: Đêm nay ngủ một giấc thật tốt.
Giây tiếp theo, Phó Tinh Thần cảm giác được lời nói của Cố Niên ôn nhu lại ẩn dấu dao nhỏ, Cháu yên tâm, nếu Giang Dạ dám làm xằng bậy, ta đây liền đánh gãy chân nó.
Phó Tinh Thần bị sặc đến ho khan.
Cố Niên cười một tiếng, lại nói đơn giản mấy câu, mới cắt điện thoại.
Phó Tinh Thần hít thở, sau đó đem điện thoại trả lại.
Giang Dạ duỗi tay ở chóp mũi cô nhẹ lau một chút: Nóng?
Phó Tinh Thần vội vàng lắc đầu.
Loại tình huống này, dù có nóng cũng nói không nóng.
Giang Dạ hẳn đã tắm qua, trên người chỉ mặc một chiếc áo tắm dài màu trắng, tóc trên trán rũ xuống vào giọt nước, lông mi tựa hồ còn dính vài giọt.
Phó Tinh Thần giương mắt đã nhìn thấy, sắc mặt của anh tựa hồ không được tốt.
Đoạn Tạ Cảnh Phi nhờ cô chiếu cố Giang Dạ một chữ cũng không thiếu mà hiện trước mắt, tầm mắt Phó Tinh Thần di chuyển đi nơi khác Buổi tối anh có ăn cơm không?
Giang Dạ có ăn cơm hay không Phó Tinh Thần thật đúng là không biết, nhưng cô biết người này tối nay có uống rượu.
Hơn nữa uống còn không ít.
Trách không được anh nhíu mày cả một lúc vẫn chưa thả lỏng.
Giang Dạ không trả lời vấn đề, chỉ là nhàn nhạt hỏi câu: Làm sao vậy?
Ba chữ này lọt vào tai cô, cô liền biết Giang Dạ khẳng định không ăn nhiều.
Cô kéo cửa kính hướng về bên trong, Tôi đi nấu cho anh chén mì.
Đừng, Giang Dạ túm chặt cô đem trở về ôm vào trong ngực, Hôm nay có mệt hay không?
Phó Tinh Thần biết, cô mệt, so với Giang Dạ không kém một phần.
Cô an tĩnh mà để Giang Dạ ôm, tựa hồ là kéo dài thời gian, một phút đồng hồ qua đi, cô duỗi tay đẩy đẩy Giang Dạ: Tôi nấu cho anh một ít đồ lót dạ.
Không cần --
Nếu lần sau còn muốn ôm tôi, liền câm miệng.
Phó Tinh Thần cảm thấy chính mình khó có được cường ngạnh một lần.
Mới vừa nói xong còn không cảm thấy cái gì, qua vài phút, trong phòng bếp, cô đem mặt dán vào nồi, mới ý thức được việc không đúng.
Chỗ nào không đúng.
Hành vi hôm nay của Giang Dạ, còn có câu nói vừa rồi của cô.
Phó Tinh Thần vỗ vỗ cái đầu, hận không thể đem câu nói kia nuốt vào trong bụng.
Phó Tinh Thần ở nước Mỹ ba năm, trước kia cô chính là đại tiểu thư một ngón tay cũng không dính nước, lại biến thành một thanh niên ba tốt nấu ăn giặt đồ đều giỏi.
Mạc Văn Ngữ đã từng dùng một câu khen cô: Nếu cậu ra ngoài trổ tài thi thố, hẳn sẽ được chọn.
Nói nghe khá tốt, nhưng Phó Tinh Thần biết, cô nàng chính là muốn tìm lý do khiến cô đi nấu cơm.
Rốt cuộc cho một quả táo ngọt, lại ném một cái tát loại sự tình này, không ai làm đâu?
Lúc Giang Dạ đem chén mì kia ăn sạch, đã gần hai giờ.
Vốn dĩ đây là thời gian để ngủ, tinh thần Phó Tinh Thần lại càng ngày càng phấn khởi, chạy đến phòng bếp rửa chén còn chưa đủ, còn đem nguyên liệu cho bữa sáng ngày mai chuẩn bị trước.
Vừa thấy liền biết Giang Dạ thường xuyên ngủ ở đây, đồ làm bếp có dấu vết sử dụng qua, nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh đều mới mẻ.
Mấu chốt là -- trong phòng tắm cho khách còn có hai chiếc áo tắm của nữ!
Quả nhiên, không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Phó Tinh Thần ở trong phòng bếp đã gần mười lăm phút.
Tay bị nước lạnh cọ rử, cô càng thêm thanh tỉnh, mới vừa đem vòi nước đóng, liền nghe thấy Giang Dạ mở miệng hỏi cô: Tiểu mỹ nữ, em có mệt hay không?
Đôi mắt Phó Tinh Thần mở lớn, mí mắt nửa điểm đi xuống đều không có, cô quay đầu lại liếc liếc Giang Dạ, tầm mắt di chuyển, sau đó mở miệng: Có hòm thuốc không?
Kỳ thật Phó Tinh Thần đối với phương diện xử lý miệng vết thương không có nhiều kinh nghiệm, cô không phải bác sĩ, chỉ biết trước tiêu độc, sau đó bước tiếp theo -- không có khái niệm gì.
Hiện tại vị trí hai người đều bị đảo lại.
Giang Dạ ngồi ở trên giường, Phó Tinh Thần kéo ghế dựa ngồi đối diện, đầu ngón tay cầm tăm bông xử lý miệng vết thương cho anh.
Bởi vì không thuần thục, tay Phó Tinh Thần có chút khẩn, cô thậm chí còn thể cảm nhận được mạch máu trên trán mình nhảy một cái.
Hai tay Giang Dạ hiện tại nhìn không giống nhau tý nào, tay trái tinh xảo giống một tác phẩm nghệ thuật, tay phải...... Giống một tác phẩm nghệ thuật bị lỗi.
Động tác Phó Tinh Thần thập phần thật cẩn thận, bởi vì cô sợ đau, cho nên tự nhiên nghĩ Giang Dạ cũng sợ đau.
Đơn giản xử lý miệng vết thương, Phó Tinh Thần dùng hai mươi phút.
Cũng bởi vì phòng có chút nóng, mồ hôi trên trán cô đã làm ướt tóc má, cuối cùng Phó Tinh Thần đem tất vả đồ vật đều thu hồi, sau đó giương mắt nhìn anh.
Ánh mắt Giang Dạ không thích hợp, thực đen, nhưng lại trầm ấm mang theo ánh sáng đặc biệt, tương phản mãnh liệt, Phó Tinh Thần nhìn thấy được hình ảnh của mình trong mắt anh.
Giây tiếp theo, giọng nói trầm thấp hơi khàn vang lên, từng câu từng chữ giống như ma chú.
Tiểu mỹ nữ, ngày mai mẹ anh-- khả năng thật sự muốn đánh gãy chân anh.