Tuy rằng quán bar luôn luôn có người hầu rượu, nhưng Lạc Thanh Hoài không phải là phục vụ bình thường, hắn là người đứng đầu ở đây.
Mở quán bar cũng cần quan hệ, ai dám dễ dàng kêu hắn hầu rượu?
Cho dù có phải bất đắc dĩ phải làm thì cũng là ngầm làm việc, hơn nữa chỉ có thể hầu cho lãnh đa͙σ hoặc lão đại.
Người thanh niên trước mặt này mặt còn trẻ, mắt lại tròn, nhìn thế nào cũng không giống lão đại.
Từ hành động trước đó của hắn mà xem, vẫn rất giống đến gây chuyện.
ŧıểυ Thải Hồng sắp tức chết rồi.
Lạc Thanh Hoài nɠɵạı hình đẹp, hiển nhiên không thiếu lần bị kẻ háo sắc nhìn trúng. Bọn họ lại là ngành dịch vụ, khách hàng là thượng đế, có đôi khi khó tránh khỏi bị người ta xem nhẹ vài phần, bị đùa giỡn đã là chuyện bình thường.
Nhưng bản thân Lạc Thanh Hoài lại rất trầm ổn, chỉ cần không nói quá phận hoặc là động tay động chân, hắn đều coi như không nghe thấy.
ŧıểυ Thải Hồng chỉ mới thấy Lạc Thanh Hoài phát hỏa một lần, khi đó bọn họ còn làm ở một KTV. Lần đó gặp được một nữ minh tinh qua thời, cô ta cũng đã từng lên đỉnh làng giải trí, độ nổi tiếng quốc dân còn rất cao. Cô ta có tiếng thích ŧıểυ thịt tươi, lúc Lạc Thanh Hoài đưa rượu vào phòng bị cô ta liếc một cái liền nhìn trúng, một hai đòi giữ Lạc Thanh Hoài lại hầu rượu.
Lạc Thanh Hoài lễ phép từ chối.
Nữ minh tinh kia để ý nhất là mặt mũi, mỗi lần đến KTV đều dẫn một đám đông đến nhằm chứng minh mình vẫn còn lửa. Bị Lạc Thanh Hoài từ chối trước mặt mọi người, cô ta cảm thấy bản thân bị ném hết mặt mũi, lập tức nổi giận.
Lạc Thanh Hoài ban đầu cũng không muốn dây dưa, đã chuẩn bị tinh thần bị cô ta khiếu nại. Ai biết sau đó cô ta càng ngày càng ngoa ngoắt như những bà hàng tôm hàng cá, ngôn ngữ càng ngày càng dơ, mắng đến cả cha Lạc Thanh Hoài.
Lạc Thanh Hoài tức khắc sầm mặt, trước mấy chục người trong phòng không kịp phản ứng, chớp mắt vặn một cánh tay nữ minh tinh kia.
Nữ minh tinh kia bị dọa chết khiếp, lập tức chạy trốn.
Nhưng mà chờ nửa ngày phục hồi tinh thần, cô ta lại chạy đến KTV làm loạn. Tuyên bố hoặc là để Lạc Thanh Hoài đi phục vụ ả, hoặc là báo để Lạc Thanh Hoài ngồi tù. Cũng không biết là trọng sắc hay trọng mặt mũi hơn, dù sao cũng là một kẻ không sợ chết.
Ngày đó Lạc Thanh Hoài không có thế lực gì, đã chuẩn bị từ chức, là Quận tỷ ra tay giúp anh.
Quận tỷ thưởng thức khí khái của Lạc Thanh Hoài, nói hắn "Rõ ràng có thể dựa mặt kiếm cơm, lại muốn dựa vào năng lực", là một người có thể làm đại sự.
Quận tỷ có tài nguyên có quyền thế, nhưng yêu cầu với thuộc hạ cũng rất nghiêm.
Địa vị hôm nay của Lạc Thanh Hoài đều là do chịu khổ và năng lực kéo lên, kết quả vừa nhận một quán bar liền kéo tới một đống kẻ đố kỵ, luân phiên gây chuyện, ŧıểυ Thải Hồng vốn đã thấy tức nghẹn.
Hiện tại thấy thanh niên này sỉ nhục Lạc Thanh Hoài, cậu lập tức bùng nổ, xắn tay áo chuẩn bị lên.
Nhưng tay áo mới xắn được nửa liền nhìn thấy Lạc Thanh Hoài tháo cúc tay áo.
ŧıểυ Thải Hồng lập tức hưng phấn.
Lạc Thanh Hoài rất ít ra tay, nhưng cậu biết thân thủ Lạc Thanh Hoài rất tốt, gấp không chờ nổi muốn nhìn hắn đánh người.
Lạc Thanh Hoài thong thả cởi tay áo, đồng thời xắn ống tay áo lên, lộ ra cổ tay trắng trẻo tinh xảo.
Tay hắn cũng trắng nõn, ngón trái lẫn mặt bên ngón giữa có thể nhìn thấy vết chai rất dày nhưng cũng không ảnh hưởng tới dáng thon dài của ngón tay, ngược lại còn tăng thêm vài phần mị lực, khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy người này không chỉ đẹp mà còn không dễ chọc.
Lạc Thanh Hoài xắn xong tay áo mới cúi đầu nói với Hoắc Chu, "Nếu phục vụ ca ca thì đương nhiên có thể."
Hắn còn cố tình nói chậm đầy nhu tình, Hoắc Chu cầm lòng không nổi, run lên một chút.
Những người còn lại:???
Sao việc này phát triển không đúng gì vậy?
Lạc Thanh Hoài vươn một ngón tay, nhẹ nhàng nâng cằm Hoắc Chu, mỉm cười, "Ca ca muốn em phục vụ như thế nào? Chỉ hầu rượu sao? Hay muốn làm việc khác? Ở đại sảnh hay đổi nơi khác?"
Hoắc Chu: "..."
ŧıểυ Thải Hồng phảng phất nghe được tiếng cằm mình đập bẹp xuống mặt đất.
Lạc Thanh Hoài quay đầu, như thể dán vào lỗ tai Hoắc Chu, nhẹ giọng nói, "Em còn có thể hầu ca ca ngủ."
Cả người Hoắc Chu mềm nhũn, mông đột nhiên hơi đau, anh vôi vàng cười ha ha, co được giãn được mà kinh hãi, "Ha ha ha, anh chỉ đùa một chút thôi."
Lạc Thanh Hoài lúc này mới ngồi dậy.
Những người còn lại không nghe được câu cuối cùng Lạc Thanh Hoài nói gì với Hoắc Chu, nhưng hiển nhiên thấy Lạc Thanh Hoài không bị hại.
Thoạt nhìn không giống Lạc Thanh Hoài bị đùa giỡn, ngược lại còn là hắn đùa giỡn khách hàng.
Nhân viên quán bar đều lộ ra thần sắc bội phục.
Hoắc Chu rốt cuộc cũng cảm thấy có chút không cam lòng, tư tâm vừa động, từ trong ví lấy ra mấy tờ tiền đưa cho Lạc Thanh Hoài, "ŧıểυ soái ca này rất vừa lòng anh, đây là tiền boa."
Lạc Thanh Hoài cười như không cười mà nhìn anh một cái, lắc đầu, "Tiền boa này của ca ca đưa quá tùy tiện, em không nhận."
Hoắc Chu: "..."
Còn có tiền đưa mà không nhận sao?
Anh nhìn quanh, phục vụ đã từ bắt đầu nổi giận chuyển sang hóng kịch vui.
Bọn họ tuy rằng không biết được quan hệ thực sự của Lạc Thanh Hoài cùng Hoắc Chu, nhưng hiện tại nhìn qua lại không giống tới quấy rối. Hơn nữa nghe được xưng hô "ca ca" của Lạc Thanh Hoài, chứng tỏ là có chuyện cũ.
Vì thế Hoắc Chu liền cảm thấy, tiền trong tay trở nên nóng phỏng tay.
Tặng không được nhận, cất đi thì lại thấy mất mặt.
Do dự vài giây, Hoắc Chu giật mình, đầu ngón tay tung bay, rất nhanh đã biến mấy tờ tiền thành hoa hồng đỏ.
"Hiện tại không còn tùy ý nữa chứ?" Hoắc Chu đưa hoa hồng đỏ cho Lạc Thanh Hoài.
Hai bên má Lạc Thanh Hoài hiện lên lúm đồng tiền thật sâu, "Cảm ơn ca ca đã thưởng. Ca ca có yêu cầu gì cứ nói, em nhất định sẽ hầu hạ tốt."
Trọng âm của hắn đặt ở "hầu hạ", một từ hai nghĩa.
Hoắc Chu đang cúi đầu uống sữa, suýt chút nữa bị sặc.
Anh nắm chặt cái ly, làm bộ không nghe thấy.
Bọn họ cũng chưa chú ý tới, trong một góc có người nhìn chằm chằm má lúm đồng tiền của Lạc Thanh Hoài đến chảy cả nước miếng.
Lạc Thanh Hoài thật cẩn thận cất hoa hồng đi, nói với ŧıểυ Thải Hồng: "Thải Hồng, lại đi chuẩn bị sữa mới đi."
ŧıểυ Thải Hồng: "Đợi em nhặt lại cằm đã."
Hoắc Chu: "..."
Lạc Thanh Hoài nhìn cậu một cái, ŧıểυ Thải Hồng chạy nhanh như bay.
Vừa rồi Lạc Thanh Hoài nói với cậu rằng không được phục vụ Hoắc Chu chậm trễ, ŧıểυ Thải Hồng còn chưa để ý, cho rằng ý hắn là đây là một khách hàng rất thông minh nên cần cẩn thận một chút.
Hiện tại cậu rất rõ ràng, quan hệ giữa hai người này tuyệt đối có mờ ám.
Đại ca của cậu không phải là người tán tỉnh người khác trước mặt mọi người.
Ờ đấy, vừa rồi nhất định không phải đùa giỡn, mà là tán tỉnh!
"Đều đi làm việc đi! Vây ở đây làm gì?" Lạc Thanh Hoài lúc này mới nói với mọi người xung quanh.
Mọi người chưa đã thèm mà tản ra.
Lạc Thanh Hoài còn đang muốn cất hoa hồng đi, bỗng nhiên nghe được có người gọi hắn, "ŧıểυ soái ca mặc áo sơ mi đen kia!"
Lạc Thanh Hoài quay đầu nhìn lại, là một người đàn ông mặc tây trang, sắc mặt vàng như nến vẫy vẫy tay với hắn.
Lạc Thanh Hoài đi qua, "Chào quý khách, không biết quý khách có yêu cầu gì?"
Tây trang chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, "Không cần em làm gì, hầu rượu cho tôi là được."
Lạc Thanh Hoài bình thản, "Xin lỗi, quý khách. Ở đây chúng tôi không cung cấp phục vụ hầu rượu."
Tây trang chỉ một ngón tay ra sau lưng hắn: "Các người phân biệt đối xử? Tại sao hầu hắn thì được?"
Lạc Thanh Hoài quay đầu lại liền nhìn thấy Hoắc Chu cầm ly sữa nhìn qua.
Dường như anh không có một chút lo lắng rằng Lạc Thanh Hoài sẽ gặp phiền toái, thoải mái uống sữa, sữa dính lên môi còn vươn đầu lưỡi ra liếʍ. Thấy Lạc Thanh Hoài nhìn anh, liền vô tội mà chớp chớp mắt.
Mắt Lạc Thanh Hoài tối sầm, nhắm mắt lại.
Lúc quay qua người đàn ông kia, đáy mắt hắn đã khôi phục lại bình tĩnh không gợn sóng, "Quý khách muốn được hưởng đối xử như người kia?"
Tây trang gật đầu, "Đều là khách cả, em không thể phân biệt đối xử được, nếu không anh sẽ đi khiếu nại đấy."
Lạc Thanh Hoài hơi trầm ngâm, "Cũng không phải không thể."
Hoắc Chu sửng sốt.
Người đàn ông kia vô cùng vui vẻ.
Lạc Thanh Hoài lại nói, "Tôi đặt một câu hỏi cho quý khác, nếu quý khách đáp được thì tôi sẽ hầu rượu ngài, còn miễn phí cho ngài, thế nào?"
Tây trang chần chừ một chớp mắt.
Hoắc Chu giống như một đứa nhỏ không ngại náo nhiệt, liều mạng chèn ép, "Anh sợ không trả lời được? Không sao, tôi có thể trả lời."
Người kia không chịu nổi bị khích tướng, lập tức nói: "Được."
Lạc Thanh Hoài nói là đặt câu hỏi với ông ta, đôi mắt lại nhìn Hoắc Chu, nói: "Xin hỏi "Ô đề nguyệt mãn thiên" là chỉ loại đồ uống nào?"
Ngón tay cầm ly của Hoắc Chu lập tức căng chặt.
Đây là một câu thơ rất bình thường, cũng không chỉ đồ uống nào, nhưng câu thơ tiếp theo là "Nhất thanh cô trạo hường, Tàn mộng lạc thanh Hoài."
Bài thơ này Hoắc Chu vô cùng quen thuộc, có thể đọc làu làu.
Nhưng đây không phải bài thơ trong sách giáo khoa, cho dù Lạc Thanh Hoài là học bá cũng chưa chắc đã biết.
Huống chi bài thơ này cũng không có gì đặc biệt.
Tại sao em ấy lại nhắc đến một câu này?
Người mặc tây trang không hiểu gì, "Đây là thứ linh tinh gì vậy? Em cố tình đùa tôi sao?"
"Đương nhiên không phải." Lạc Thanh Hoài vẫn nhìn Hoắc Chu, "Nhưng quý khách này sẽ biết."
Hoắc Chu lại sửng sốt.
Tây trang trừng Hoắc Chu, "Cậu biết không?"
Hoắc Chu đành phải gật gật đầu.
Tây trang; "Đáp án là gì?"
"Bất cứ loại đồ uống nào." Hoắc Chu trưng vẻ mặt vô tội nói, "Tùy vị ŧıểυ soái ca này thích, người ta nói loại nào thì chính là loại đó."
Người kia hiển nhiên sẽ không nghĩ tới anh nói như vậy, ngẩn ra một chút.
Hoắc Chu lại nói, "Anh nói anh không thông minh còn chưa tính, người ta đẹp trai như vậy sẽ thích anh sao? Đương nhiên là muốn từ chối rồi."
Nói xong còn nháy mắt với Lạc Thanh Hoài.
Lạc Thanh Hoài: "..."
Tây trang giờ mới phản ứng lại, đột ngột vỗ bàn, "Mẹ kiếp! Chúng mày đùa tao sao?"
Lạc Thanh Hoài bước một bước che trước mặt Hoắc Chu, còn đang muốn nói chuyện bỗng nhiên nghe được tiếng "Cộp cộp cộp" vang lớn.
Tất cả mọi người hoảng sợ, cùng nhau nhìn về phía cửa nơi tiếng vang phát ra.
Năm sáu cô gái xinh đẹp mặc bikini quyến rũ đi đến, trên người còn dính pháo hoa bảy sắc cầu vồng.
Ba tên đàn ông nghênh ngang đi phía sau.
Một người đàn ông đi trước chắp tay từ xa với Lạc Thanh Hoài, "Anh Lạc, chúc mừng quán bar làm ăn trở lại! Đây là lễ vật anh Ngư của chúng tôi đưa tới, mời anh Lạc vui lòng nhận cho."