Ngày hôm sau, mẹ Lạc vội vàng tới trường học. Cô Lý đã lên lớp nên cô tới gặp cô Chu trước.
Cô Chu hiện tại trong lòng chỉ muốn đẩy Lạc Thanh Hoài khỏi tay, bản thân trong lòng lại có quỷ nên cũng không kiêng dè gì, nói rằng Lạc Thanh Hoài cùng các bạn học khác không hợp, lại thêm mắm dặm muối chuyện nó dọa toàn bộ bạn học sợ khóc. Lời trong lời ngoài, đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người Lạc Thanh Hoài, mạnh mẽ ám chỉ để mẹ Lạc đồng ý cho nó nhảy lớp.
Mẹ Lạc tuy rằng không thể hiểu được hoàn toàn thế giới nội tâm của Lạc Thanh Hoài, nhưng dù sao cũng là đứa con mình mang nặng đẻ đau, tin tưởng cơ bản vẫn có.
Cô biết Lạc Thanh Hoài không ngoan ngoãn như bề ngoài, lúc ra tay đánh người cũng rất tàn độc. nhưng nó không phải dạng người chủ động gây chuyện, người khác không động tới vảy ngược thì nó sẽ không dễ dàng động tay.
Huống chi Lạc Thanh Hoài dù có lợi hại như thế nào thì cũng chỉ là một đứa nhỏ tám tuổi, làm sao có thể một mình đánh khóc toàn bộ lớp mấy chục bạn học?
Việc này khẳng định có vấn đề.
"Cô Chu, việc này có phải có hiểu lầm chỗ nào không? Thanh Hoài không phải đứa nhỏ dễ gây chuyện như vậy." Mẹ Lạc có chút sốt ruột, "Tại sao thằng bé lại đánh nhau với các bạn học khác?"
Cô Chu căn bản không điều tra nguyên nhân sự việc, làm sao có thể nói ra nguyên nhân?
Cô nhướng mày, không vui, "Như thế nào? Ý của chị là tôi đổ oan cho Lạc Thanh Hoài sao?"
Mẹ Lạc tính tình dịu dàng yếu đuối, hơn nữa lại vô cùng kính trọng cùng kiêng nể giáo viên, còn lo lắng nếu Lạc Thanh Hoài không nhảy lớp mà tiếp tục ở lại lớp cô Chu sẽ bị làm khó dễ. Cho dù đổi sang lớp khác, cô Chu dù sao cũng là giáo viên của trường, nếu muốn trả thù Lạc Thanh Hoài thì cũng rất dễ dàng.
Mẹ Lạc lo lắng rất nhiều, bởi vậy không dám nói thêm điều gì, ngược lại còn xin lỗi cô Chu.
Trong khi đang đợi cô Lý tan tiết, trong lòng cô cũng vô cùng hụt hẫng.
Mẹ Lạc kỳ thật biết Lạc Thanh Hoài không hợp đám đông, nhưng cô làm sao cũng không nghĩ tới vừa khai giảng chưa tới hai ngày, Lạc Thanh Hoài đã làm loạn trong lớp tới như vậy. Mà cô thân là mẹ ruột lại hoàn toàn không biết gì cả.
Khả năng nhẫn nại của Lạc Thanh Hoài không tệ, có thể làm nó nổi bão, hơn phân nửa liên quan tới người cha đã qua đời.
Coi vẻ những chuyện đó đã truyền tới trường học rồi.
Mẹ Lạc càng thêm sốt ruột, những ngày sau của Lạc Thanh Hoài sẽ qua như thế nào đây?
Đến khi cô Lý tan tiết trở về, sắc mặt mẹ Lạc đã trắng bệch.
Cô Lý hoảng sợ, vội vàng rót cho cô một chén nước.
Chờ cô bình tĩnh lại, cô Lý mới nói tới chuyện của Lạc Thanh Hoài.
Mẹ Lạc vừa rồi vốn nghĩ, Lạc Thanh Hoài ở cùng với các bạn học cùng tuổi không tốt, nếu như nhảy lớp thì có khả năng càng quái gở hơn, cho nên trên cơ bản đã hạ quyết tâm không đồng ý để nó nhảy lớp.
Cô Lý nghe xong, nói, "Tôi vốn cũng hiểu được nhảy lớp không phải lựa chọn tốt, nhưng tôi cũng đã nói chuyện với Lạc Thanh Hoài vài lần, trò ấy rất rõ ràng lại kiên định, hiển nhiên quyết định nhảy lớp này cũng không phải là do xúc động. Trò ấy đã tự học chương trình lớp ba, chứng minh rằng đã sớm có ý định nhảy lớp. Còn đây là bài thi tôi giao cho trò ấy, đều được tối đa, chương trình học lớp ba trò ấy về cơ bản đã nắm chắc. Tốn thêm một năm quả thực có chút lãng phí, thật ra nhảy một lớp cũng không gây ra vấn đề gì lớn."
Mẹ Lạc nhìn thấy bài thi của Lạc Thanh Hoài, trong lòng thấy an ủi vài phần.
Cô Lý hơi trầm ngâm, "Lạc Thanh Hoài trưởng thành hơn so với các bạn học cùng tuổi, cho nên sẽ có sự khác nhau rất lớn giữa những đứa nhỏ. Nói không chừng, với trò ấy mà nói thì nhảy lớp là lựa chọn tốt nhất. Dù sao, vấn đề quan trọng nhất của mỗi người đều không giống nhau."
Đối với đại đa số trẻ con mà nói, quan trọng nhất có lẽ là thời thơ ấu. Có không ít đứa nhỏ có gia cảnh đặc thù, chẳng hạn như Lạc Thanh Hoài có gia đình khó khăn, tận hưởng tuổi thơ cũng chỉ là một câu nói, không chừng mau chóng trưởng thành mới là số mệnh của nó.
Mẹ Lạc hiện tại suy nghĩ nhiều, không quá chắc chắn cô Lý có phải là thật tâm lo lắng cho Lạc Thanh Hoài hay chỉ muốn một học sinh có thành tích xuất sắc: "Thanh Hoài vẫn chỉ là một đứa nhỏ, dù có suy nghĩ cặn kẽ thì quyết định của thằng bé cũng không quá đáng tin..."
"Không thể nói như vậy." Cô Lý ngắt lời mẹ Lạc, "Đa số người lớn đều có một sai lầm, đó là cảm thấy những đứa trẻ còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, không thể tự mình đưa ra quyết định. Nhưng trên thực tế, những vấn đề các em ấy hiểu được nhiều hơn người lớn chúng ta cho rằng rất nhiều. Đặc biệt là... những đứa nhỏ có tình huống gia đình tương đối đặc thù, tôi đề nghị chị nên nói chuyện cẩn thận với Lạc Thanh Hoài."
Mẹ Lạc nghe cô Lý nói lại càng thêm không xác định, lại đi tìm Lạc Thanh Hoài.
"Mẹ nghe nói con đánh nhau với bạn học?" Mẹ Lạc hỏi vấn đề cô quan tâm nhất, "Tại sao lại đánh nhau? Con có bị thương không?"
"Con không sao, bọn họ mắng con nên con mới phát hỏa." Lạc Thanh Hoài lắc đầu, "Cũng không phải đánh nhau, chỉ hù dọa bọn họ một chút."
Mẹ Lạc không sao tin được, "Thật sự là không đánh nhau? Nhưng cô Chu nói..."
"Thật sự không đánh nhau, con lấy ghế đập lên bàn." Lạc Thanh Hoài miêu tả đại khái tình huống khi đó một lần, "Hoắc Chu ca ca đã dạy con, khi bị người ta bắt nạt thì phải hung dữ hơn bọn họ, cũng phải đủ khí thế. Loại người ngoài miệng ồn ào kỳ thật lá gan nhỏ nhất, con vừa hung dữ thì bọn họ liền sợ. Nhưng mà ca ca cũng nói, hù dọa bọn họ là được rồi, không đến mức bất đắc dĩ thì tốt nhất không động thủ, cho nên con không đánh người."
Mẹ Lạc trong lòng lại tự trách khó chịu, cô vẫn luôn dạy Lạc Thanh Hoài không cần đánh nhau, không cần gây chuyện, nhưng trước nay lại không dạy Lạc Thanh Hoài, nếu bị người bắt nạt thì nên làm gì.
Nhẫn thì sao? Nếu vẫn luôn nhẫn nhịn, kết quả chỉ có thể là sẽ bị bắt nạt càng ác hơn.
Lại nói tiếp, cô so ra còn kém cả một thằng nhóc như Hoắc Chu.
"Trước kia là mẹ nghĩ sai rồi, con làm rất tốt." Hốc mắt mẹ Lạc ửng đỏ, dừng một chút lại hỏi, "Nhưng tại sao cô Chu lại muốn đổ oan con?"
"Cô Chu nhận quà của người nhà bạn học bị con thấy được." Lạc Thanh Hoài ăn ngay nói thật, "Cô ấy không thích con, hiển nhiên sẽ không nghe con nói chuyện."
Mẹ Lạc có chút lo lắng, nháy mắt bắt nhầm trọng điểm: "Phải, cũng là mẹ hồ đồ, quên mất không tặng quà cho cô, khó trách... Nghe nói người khác đều tặng cả rồi, ngày mai mẹ sẽ đưa quà."
"Không cần." Lạc Thanh Hoài nhíu mày, "Con sắp nhảy lên lớp bốn rồi, không cần tặng quà cho cô nữa."
"Thanh Hoài, con nói thật cho mẹ, tại sao lại muốn nhảy lớp?" Mẹ Lạc nghiêm túc hỏi Lạc Thanh Hoài, "Hiện tại mẹ bán đồ ăn sáng cũng kiếm được tiền, nuôi hai người chúng ta hoàn toàn không có vấn đề gì, con không cần phải lo lắng chuyện tiền nong, đây không phải vấn đề con nên lo lắng."
"Không phải." Lạc Thanh Hoài cũng rất nghiêm túc, "Chương trình học lớp ba con đã đọc xong, đi học chính là lãng phí thời gian. Hơn nữa, những bạn học đó đều rất ấu trĩ, con theo chân bọn họ cũng chẳng có lời gì để nói."
Cô Lý nói đúng, Lạc Thanh Hoài vốn đã sớm có ý định nhảy lớp nên mới tự học chương trình học lớp trên, chỉ là trước đó nó không xác định chắc chắn nên chưa nói ra. Hoắc Chu xuất hiện làm nó hạ quyết tâm.
Nhưng mà nguyên nhân này Lạc Thanh Hoài không nói ra. Chính nó cũng không rõ rốt cuộc là vì cái gì, chỉ cảm thấy Hoắc Chu nên đặt cẩn thận trong lòng, không nên tùy tiện nói cho người khác.
"Vậy con cùng các anh chị lớp trên sẽ có chuyện để nói sao?" Mẹ Lạc lại hỏi.
"Vâng." Lạc Thanh Hoài gật đầu, "Không phải con rất hợp với hội Hoắc Chu ca ca và ŧıểυ Thái Dương sao?"
Mẹ Lạc nghĩ tới kỳ nghỉ hè Lạc Thanh Hoài đúng là thường xuyên đi chơi với Hoắc Chu và Hứa Diệu.
Nói như vậy, trước kia Lạc Thanh Hoài không hợp với bạn bè đúng là vì thằng bé trưởng thành sớm hơn đám đông chăng?
Mẹ Lạc lại hỏi thêm vài vấn đề, Lạc Thanh Hoài cũng trả lời rành rọt từng cái, hiển nhiên là đã sớm có chuẩn bị.
Việc đã tới nước này, Lạc Thanh Hoài kiên quyết, cô Lý cùng cô Chu đều có thái độ rất rõ ràng, nhìn sao cũng thấy cô Lý rất tốt, mẹ Lạc không có biện pháp nào khác, đành phải đồng ý.
Lạc Thanh Hoài nhẹ nhàng thở phào, vừa ngẩng đầu lại thấy ưu tư trong mắt mẹ.
Mẹ vẫn không yên tâm.
Lạc Thanh Hoài biết mẹ lo lắng rất nhiều, có việc cũng không chịu nói với mình, chuyện tình lần này, mẹ có lẽ đã nghĩ rất nhiều sau đó lại âm thầm tự trách.
Trong đầu hiện lên dáng vẻ Hoắc Chu cùng mẹ Hoắc ở chung bình thường, Lạc Thanh Hoài thử thăm dò vươn tay ôm mẹ Lạc, "Cảm ơn mẹ."
Mẹ Lạc hốc mắt đỏ lên, Lạc Thanh Hoài đã bao lâu rồi không thân thiết với cô như vậy?
Cô ôm chặt Lạc Thanh Hoài, bình thường lại một chút.
Có lẽ cô Lý nói đúng, tôn trọng quyết định của Lạc Thanh Hoài mới là cách làm đúng đắn nhất.
Chuyện Lạc Thanh Hoài nhảy lớp liền định như vậy.
Có cô Lý hỗ trợ, rất nhanh đã xử lý xong tất cả mọi việc.
Ngay buổi sáng hôm sau, Lạc Thanh Hoài dọn bàn tới phòng học mới.
Lớp ba và lớp bốn học cùng một tòa nhà, chỉ là cao hơn một tầng mà thôi.
Khoảng cách tới phòng học của Hoắc Chu vẫn xa như cũ, nhưng trong lòng Lạc Thanh Hoài đã gần hơn một nửa.
Sang năm nó có thể dọn tới đối diện học được rồi.
Cô Lý ở trên lớp giới thiệu qua Lạc Thanh Hoài một chút, chỉ nói nó là học sinh chuyển trường, cũng không đề cập tới việc nó nhảy lớp có bao nhiêu lợi hại, linh tinh kiểu vậy.
Lại bởi vì Lạc Thanh Hoài vóc dáng nhỏ, cô Lý trực tiếp xếp nó ngồi ở bàn đầu tiên, ngay phía dưới bàn giáo viên.
Như vậy coi như là một chút bảo vệ Lạc Thanh Hoài, ở dưới mi mắt giáo viên, ít nhất trong giờ học không ai dám bắt nạt nó, cũng không ai có thể quấy rầy nó chuyên tâm nghe giảng.
Còn những năm sau, cô Lý tạm thời không quản được xa như vậy.
Nhưng bà không thể nào nghĩ tới, bà một lòng muốn khiến Lạc Thanh Hoài trở nên bình thường, không khiến người khác chú ý, bên kia đã có người cao giọng tuyên dương bốn phía đủ mọi loại sự tích "vĩ đại" của Lạc Thanh Hoài.
Giờ ra chơi đầu tiên sau khi Lạc Thanh Hoài nhảy lớp, ŧıểυ mê đệ Hoắc Tưởng nhanh chóng chạy đến, gân cổ đứng trước phòng học: "Đại ca, ŧıểυ đệ tới gặp ngài!"
Lạc Thanh Hoài: "..."
Lớp ba lớp bốn vốn dĩ học cùng một tòa nhà, bởi vậy, mọi chuyện của Lạc Thanh Hoài chỉ mất thời gian một tiết học đã truyền đi khắp nơi.
Nhảy lớp, một mình đánh khóc cả lớp, lại còn có cha là tội phạm giết người... Các bạn học vừa tò mò lại vừa kiêng kị Lạc Thanh Hoài.
Thời điểm đi học Lạc Thanh Hoài có thể cảm giác được ánh mắt nhìn nó còn nhiều hơn nhìn giáo viên, bạn cùng bàn nơm nớp lo sợ mà rụt về một bên, để lại hơn nửa bàn cho nó.
Tin tức nửa thật nửa giả ồn ào truyền khắp, chỉ một tiết sau ngay cả Hoắc Chu học ở nhà đối diện cũng nghe thấy.
Cái gì? Lạc Thanh Hoài nhảy lớp?
Thế mà cậu lại không biết?
Thanh Hoài đệ đệ thế mà lại gạt cậu?
Không đúng, chuyện Thanh Hoài gạt cậu hai người sẽ ngầm nói sau.
Hiện tại, quan trọng nhất là Thanh Hoài bị người khác bắt nạt? Cả một lớp cùng nhau bắt nạt em ấy?
Lạc Thanh Hoài cùng cậu tới trường học, em ấy bị bắt nạt, thân là ca ca như cậu biết để mặt mũi ở đâu?
Thật quá đáng!
Nghĩ rằng sau lưng Lạc Thanh Hoài không có ai sao?
Hô nay cậu phải để cho những bạn nhỏ đó nhìn xem, cái gì gọi là khí thế!
Một lớp bạn học nhỏ rất lợi hại? Cậu đây có hẳn một lớp bạn học lớn!
Hoắc Chu thường ngày đối nhân xử thế không tồi, một tiết học liền tìm được mười mấy bạn học thân thiết, thậm chí Bàn Đôn cũng bị cậu vừa đe dọa vừa dụ dỗ tới.
Những bạn nhỏ này lại kéo thêm những bạn học quan hệ tốt khác, chỉnh chỉnh tề tề mà đủ số lượng một lớp.
Lại tới giờ ra chơi, mấy chục anh chị lớp trên chạy tới phòng học lớp 4-2, hiệp hội bảo kê của Lạc Thanh Hoài đã tới rồi.