Lạc Thanh Hoài bị đả kích không nhẹ, cả người cũng đều hoảng hốt.
Hoắc Chu suy bụng ta ra bụng người, còn tưởng nó cũng không muốn đi học như vậy, một bên lôi kéo một bên an ủi, "Hoài Bảo không cần sợ, đi học thật ra cũng... không khó khăn như vậy đâu. Em yên tâm, có anh đây, chương trình học của em anh cũng đã học qua, em không hiểu có thể hỏi anh."
Vì an ủi đệ đệ, Hoắc Chu cũng liều mạng giả học bá.
Lạc Thanh Hoài nghe thấy câu này, tâm tình tốt hơn một chút.
Ừm, không có việc gì, cùng lắm thì nó nhảy lớp.
Lạc Thanh Hoài hướng Hoắc Chu cười, lộ ra hai lúm đồng tiền: "Vâng."
Tâm Hoắc Chu cũng muốn cháy hết, dắt theo nó tới cửa khu tập thể chờ xe.
Trên xe có không ít bạn bè, Hoắc Chu vừa lên đã có rất nhiều người chào hỏi cậu.
Cậu một bên đáp lại, một bên dẫn Lạc Thanh Hoài ngồi vào một chỗ cạnh cửa sổ, mà bản thân ngồi bên cạnh.
"ŧıểυ Mễ Chúc, bạn nhỏ này là ai vậy?" Lạc Thanh Hoài vừa ngồi xuống chợt nghe thấy một giọng nói ngọt ngào từ bên phải truyền tới, nghe ra quan hệ với Hoắc Chu cũng rất tốt.
Nó vội vàng ngẩng đầu, liền nhìn thấy một cô nhỏ đồng lứa với Hoắc Chu đang nhìn chằm chằm mình đánh giá.
Cô bé kia mắt to da trắng, mặc một bộ váy xòe trắng tinh, trên đầu đeo nơ bướm hồng nhạt, xinh đẹp như một công chúa nhỏ.
"Em ấy tên là Lạc Thanh Hoài, là em trai của tớ." Hoắc Chu quay đầu nói chuyện với cô nhỏ, "Đồng Đồng mặc váy này thật xinh nha."
Lạc Thanh Hoài nghe tên này, lập tức hiểu ra cô nhỏ này là ai.
Khu tập thể bọn họ ở gọi là khu Bắc, xưởng 306 rất lớn, chia thành hai khu nam bắc, còn một khu Nam nữa.
Hai khu này cách nhau không xa, mọi người đều quen nhau, bọn nhỏ cũng đều học chung một trường. Đồng Đồng ở khu Nam, bằng tuổi Hoắc Chu, là hoa khôi của khối bọn họ, Lạc Thanh Hoài cũng đã từng nghe bọn Bàn Đôn nhắc tới.
Chẳng qua người ta là con gái đa tài đa nghệ, nghỉ hè đi học các khóa năng khiếu, lại ngại phơi nắng nên rất ít ra ngoài chơi, cho nên Lạc Thanh Hoài cũng chỉ nghe danh chứ chưa từng thấy người.
Đồng Đồng nói chuyện với Hoắc Chu một lúc, đột nhiên nói: "ŧıểυ Mễ Chúc, cậu đổi vị trí với ŧıểυ Liên đi, cậu ấy muốn ngồi với em ấy."
ŧıểυ Liên là cô nhỏ ngồi bên cạnh Đồng Đồng, nhưng Lạc Thanh Hoài cảm thấy, có lẽ là Đồng Đồng muốn ngồi cạnh Hoắc Chu nên mới muốn đổi chỗ.
Lạc Thanh Hoài không biết trong lòng mình nghĩ như thế nào, chỉ là nó vô cùng không muốn ngồi tách khỏi Hoắc Chu, nhịn không được vươn tay, kéo vạt áo Hoắc Chu.
Hoắc Chu nhìn lại, Lạc Thanh Hoài bất an nhìn cậu, mắt to đen láy thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Tuy rằng thời điểm Lạc Thanh Hoài bị chọc tức vô cùng hung dữ, nhưng hầu hết những thời điểm khác nó đều thẹn thùng ngại ngùng, Hoắc Chu đương nhiên không đành lòng đẩy nó cho người khác. Hiện tại nữ sinh cũng vô cùng lợi hại, bắt nạt nam sinh cũng không biết nương tay. Đặc biệt cô nhỏ tên ŧıểυ Liên này, tên dễ nghe nhưng người lại vô cùng ngang ngược.
Tay Hoắc Chu trượt xuống, cầm tay Lạc Thanh Hoài, "Hoài Bảo yên tâm, anh không đổi với cậu ấy đâu."
Cậu từ chối Đồng Đồng, Đồng Đồng không dám tin mà mở to mắt, sau đó thở hổn hển quay đi, mặt cũng đỏ bừng.
Cô xinh đẹp như vậy, người gặp người thích, Hoắc Chu trước kia đối với cô cũng là ngàn y trăm thuận, hôm nay lại trắng trợn cự tuyệt như vậy, mặt mũi Đồng Đồng trong lúc nhất thời không chịu nổi.
"Đồng Đồng, cậu đừng tức giận." Bàn Đôn đổi tới chỗ ngồi sau Đồng Đồng, an ủi cô, "ŧıểυ Mễ Chúc chỉ là muốn bảo vệ Lạc Thanh Hoài thôi, nó quá nhỏ..."
"Cậu có ý gì?" ŧıểυ Liên quay mạnh đầu, trừng Bàn Đôn, "Chẳng nhẽ tớ ngồi cùng em ấy một lúc liền bắt nạt người ta luôn sao?"
Bàn Đôn lắc đầu như trống bỏi, "Tớ không phải nói cậu..."
Lạc Thanh Hoài hung hãn như vậy, chỉ có cái tên mắt mù Hoắc Chu mới có thể cảm thấy nó cần được bảo vệ.
"Hay là nói tớ?" Đồng Đồng không đợi nó nói xong đã quay đầu.
"Đương nhiên không phải." Bàn Đôn khó khăn trả lời, "Tớ chỉ muốn an ủi cậu."
"Tớ không cần cậu an ủi!" Đồng Đồng giận dữ nói, "Khu Bắc các người không có một ai tốt cả!"
Bàn Đôn: "..."
Nó vừa quay đầu liền thấy Lạc Thanh Hoài đang nhìn qua đây.
Bàn Đôn đang không biết nên dùng biểu tình gì đối mặt Lạc Thanh Hoài thì Lạc Thanh Hoài đã cười ngọt ngào với nó.
Bàn Đôn đương nhiên sẽ không cho rằng Lạc Thanh Hoài ngọt, trong nháy mắt nó lạnh cả người, xám xịt mà lăn ra sau.
Khu tập thể cách trường học không xa, rất nhanh đã tới.
Hoắc Chu vô cùng xứng với hai tiếng "ca ca", tự mình dắt Lạc Thanh Hoài tới cửa phòng học, lại gọi một thằng nhóc mặc quần yếm đi ra.
Thằng nhỏ này béo hơn Lạc Thanh Hoài một chút, cũng cao hơn một chút.
Nhìn thấy Hoắc Chu, nó lập tức chạy tới, ôm Hoắc Chu gọi to: "Anh hai!"
Lạc Thanh Hoài đứng bên cạnh nhìn, mắt mở to một chút.
Hoắc Chu gỡ thằng nhỏ khỏi người, giới thiệu Lạc Thanh Hoài với nó: "Đây là đệ đệ anh mới nhận, tên là Lạc Thanh Hoài, học cùng lớp với em, em ấy mới tới, em phải thay anh để ý bạn. Mặc kệ ai bắt nạt em ấy, em đều phải nói cho anh biết, nhớ kỹ chưa?"
Nhìn thấy thằng nhỏ gật đầu, cậu mới giới thiệu với Lạc Thanh Hoài: "Đây là em họ của anh, tên là Hoắc Tưởng, nếu em cần giúp đỡ thì nhờ nó, không cần ngại ngùng đâu."
Hoắc Tưởng gãi gãi đầu: "Vậy tan học anh chờ em, chúng ta cùng về."
Hoắc Chu đồng ý, lại dặn dò Lạc Thanh Hoài một lúc nữa mới chạy về phòng học của mình.
"Đi thôi, Thanh Hoài, cô giáo sắp tới rồi, chúng ta vào phòng học thôi." Hoắc Tưởng muốn kéo Lạc Thanh Hoài.
Lạc Thanh Hoài tránh tay nó, "Cậu vào trước đi."
Nó nhìn không thấy bóng Hoắc Chu nữa mới đi vào phòng học.
Hoắc Tưởng bĩu môi, cũng không nói gì.
Cô Chu chủ nhiệm rất nhanh đã tới, trực tiếp xếp Lạc Thanh Hoài xuống bàn cuối cùng.
Theo lý mà nói, vóc dáng Lạc Thanh Hoài so với bạn cùng lứa nhỏ hơn một chút, giáo viên bình thường sẽ xếp nó ngồi bàn trên.
Nhưng cô Chu hiển nhiên không quan tâm vấn đề này, thậm chí cũng không để Lạc Thanh Hoài tự giới thiệu.
Chỗ Hoắc Tưởng vừa vặn ở trước Lạc Thanh Hoài, nó lén quay đầu hỏi, "Thanh Hoài, có phải cô Chu không thích cậu không? Cậu thấp như vậy, ngồi bàn sau có thể nhìn thấy không?"
Lạc Thanh Hoài mím môi dịch đầu ra, đối với việc làm của cô giáo dường như cũng không thấy bất ngờ.
Giờ ra chơi đầu tiên, Lạc Thanh Hoài nằm trên lan can nhìn ra lớp Hoắc Chu phía xa xa.
Nhưng mà quá xa, nó căn bản không thể từ một đám củ cải ngang nhau mà tìm được Hoắc Chu, cũng có thể là Hoắc Chu không ra khỏi phòng học.
"Bạn mới tới thật là đẹp nha."
"Đẹp thì có ích gì? Cậu cách nó xa một chút, cô Chu cũng không thích nó, nó nhất định không phải người tốt."
"Phải, cậu nhìn ánh mắt nó đi, kỳ quái muốn dọa người."
"Các cậu không nghe nói sao? Nó căn bản không phải người của xưởng chúng ta, chỉ thuê một phòng ở khu Bắc thôi."
"Vậy tại sao lại tới trường chúng ta học?"
"Không biết, người lớn cũng không dám nói chuyện nhà bọn họ, chúng ta cũng đừng nói nữa, có chút khủng bố."
"..."
Lạc Thanh Hoài nghe không sót một chữ nào, ngay cả sắc mặt cũng không buồn đổi.
Giờ giải lao thứ hai, Lạc Thanh Hoài lại ghé vào lan can trông về phía xa, vẫn không thấy Hoắc Chu.
Giờ giải lao thứ ba, Lạc Thanh Hoài dựa theo ấn tượng Hoắc Chu từng dẫn nó đi mà tới khu văn phòng giáo viên.
Nhưng nó không biết văn phòng cô Chu ở đâu, đang muốn tìm người hỏi một chút thì lại thấy một bóng dáng có chút quen mắt.
Đó là một dì ở khu Bắc, có con gái vừa vặn học cùng lớp Lạc Thanh Hoài, rõ ràng vóc dáng rất cao mà lại ngồi ở trung tâm. Giờ giải lao Lạc Thanh Hoài cũng đã nghe các học sinh bàn tán, cô Chu đặc biệt thích cô bạn nhỏ kia.
Lạc Thanh Hoài lén đi theo dì kia, đi tới khu tường đổ nát đằng sau văn phòng.
Không tới hai phút sau, cô Chu đi ngang qua, bị dì kia gọi lại, hai người nhiệt tình chào hỏi hàn huyên, trao đổi tình huống học tập của đứa nhỏ.
Dì kia liền thuận tay nhét một phong bì nhỏ vào túi xách của cô Chu.
Chờ dì kia rời khỏi, cô Chu cười xoay người, lại nhìn thấy Lạc Thanh Hoài đang im lặng nhìn cô.
Cô Chu sợ đến mức linh hồn thiếu chút nữa rời khỏi người, dưới chân liền động, giày cao gót lệch ra, làm gót chân xoay một chút.
Cô vừa đau vừa tức: "Lạc Thanh Hoài, trò không đi học đi mà chạy tới đây làm gì?"
"Cô Chu, con muốn nhờ cô giúp một việc." Lạc Thanh Hoài liếc túi của cô một cái.
Cô Chu bị ánh mắt một đứa nhỏ tám tuổi nhìn tới trong lòng sợ hãi, cũng biết nó nhất định đã nhìn thấy tình cảnh vừa rồi.
Tuy rằng cô Chu cũng không sợ nó, mặc dù giáo viên trong trường phần lớn đều làm như vậy, nhưng chuyện này cũng không thích hợp với nơi người người tuyên dương như thế này.
"Gấp cái gì?" Cô Chu nhịn xuống, hỏi lại, đồng thời cảnh cáo Lạc Thanh Hoài, "Trò cũng, cũng đừng nghĩ yêu cầu gì tôi cũng có thể đáp ứng. Tôi là giáo viên, trò là học sinh, học sinh phải nghe lời giáo viên, hiểu chưa?"
Lạc Thanh Hoài nói, "Con muốn nhảy lớp lên lớp bốn, cô có thể giúp con được không ạ?"
Cô Chu: "Trò nghĩ đẹp quá... Hả? Nhảy lớp?"
"Chương trình lớp ba con cũng đã học xong rồi." Lạc Thanh Hoài nói, "Cô có thể kiểm tra."
Nó hiện tại đang thấy vô cùng tiếc nuối, sớm biết vậy thì nó cũng đã cố học xong chương trình lớp bốn.
Nhưng giờ cũng đã muộn, nó cứ lên lớp bốn trước đã, sau đó tự học chương trình lớp năm, tranh thủ sang năm có thể cùng Hoắc Chu học lên lớp sáu.
Lý do tìm đến cô Chu là vì nó còn quá nhỏ, không chỉ tuổi nhỏ mà vóc dáng cũng nhỏ, chủ động đi tìm giáo viên khác thì khẳng định sẽ không có ai đồng ý nhận nó.
Hiện tại cô Chu không thích nó, lại bị nó phát hiện chuyện nhận hối lộ, khẳng định cũng đang muốn đá nó đi, quả nhiên là ý trời.
Quả nhiên, cô Chu ra vẻ hiên ngang lẫm liệt hỏi vài câu, đồng ý hỏi giúp nó.
Lạc Thanh Hoài trở lại phòng học, toàn thân nhẹ nhàng, đếm ngón tay chờ tan học.
Thời điểm tan học, Lạc Thanh Hoài vội vã thu thập đồ đạc, vừa rời khỏi phòng học đã thấy Hoắc Chu đi tới, đang nói chuyện gì đó với Hoắc Tưởng.
Nhưng mà, nhìn thấy Lạc Thanh Hoài đi ra, Hoắc Tưởng có chút ngượng ngùng ngậm miệng.
Phỏng chừng nó cũng không nói lời gì hay, bước chân Lạc Thanh Hoài dừng một chút.
"Hoài Bảo, đưa cặp sách cho anh." Hoắc Chu đi tới cầm lấy cặp sách trong tay Lạc Thanh Hoài.
Lạc Thanh Hoài còn đang suy nghĩ Hoắc Tưởng vừa nói với Hoắc Chu cái gì, cũng không phản kháng.
Hoắc Chu nhìn Hoắc Tưởng, nói: "Chạy mau!"
Cậu nhanh chân chạy phía trước, Lạc Thanh Hoài mộng đầu mộng não cũng chạy theo.
"Anh hai!" Hoắc Tưởng kêu to sau lưng, "Anh nói sẽ chờ em tan học! Không giữ lời gì hết!"
Hoắc Chu không để ý tới nó, vẫn chạy tới nơi không thấy bóng Hoắc Tưởng nữa mới dừng lại thở.
Lạc Thanh Hoài khó hiểu: "Tại sao anh phải chạy?"
"Không muốn đi cùng Hoắc Tưởng." Hoắc Chu oán giận, "Nó muốn để anh mang giùm cặp sách, nếu không giúp nó thì sẽ bị bà nội mắng là không biết chăm sóc em trai."
Lạc Thanh Hoài nhìn hai chiếc cặp sách treo trên cánh tay cậu, đột nhiên cười đến đôi mắt cong cong.