Tân Di bước vào phòng, ánh mắt đầu tiên liền thấy Thẩm Quy đang đứng trước bức họa, tay mơn man viên ngọc ấm.
Nam tử dáng người cao ráo, khoác áo lam rộng thùng thình, tóc dài cột bằng ngọc quan. Gương mặt hắn mang vẻ tuấn dật hiếm có, trong mày mắt phảng phất khí chất uy nghi tích tụ của bậc hậu duệ quý tộc.
Mà hắn chăm chú với bức họa kia, tất nhiên có liên quan đến Trịnh Vũ.
Mấy ngày trước, Trịnh Vũ nằng nặc đòi học vẽ. Thẩm Quy liền chiều chuộng, tự mình bỏ thời gian dạy nàng. Trong tiểu viện như chốn đào nguyên tách biệt, hắn ôm nàng trong lòng, từng nét từng nét dắt tay nàng vẽ ra.
Tân Di nhớ đến kết cục của nguyên chủ và Trịnh Vũ, không khỏi cảm thán: Thẩm Quy quả thật mang mệnh sát thê. Dù không yêu hay có yêu, nữ nhân bên cạnh hắn cuối cùng đều chẳng có kết cục tốt.
Trời sinh chính là mệnh khắc thê.
Bề ngoài thì có dáng dấp, nhưng bản thân lại chẳng ra sao. Đáng sợ nhất là thân thể đã chẳng còn tinh sạch, ví như một trái dưa héo úa, ném vào trò chơi Otome, dù có treo bảng “9,9 bao ship” e rằng cũng chẳng mấy ai thèm rước.
Ngay lúc nàng đang âm thầm mỉa mai, Thẩm Quy rốt cuộc cũng ngoảnh lại chú ý đến nàng.
Không những thế, hắn còn rất thản nhiên mà chất vấn:
“Ngươi vừa rồi ngẩn người nghĩ gì vậy?”
“”
Tân Di nghẹn lời.
Chẳng lẽ lại nói là nàng đang nghĩ hắn chẳng ai thèm mua?
Thực ra, Thẩm Quy chỉ thuận miệng hỏi, chứ không hề thật lòng quan tâm nàng nghĩ gì.
Song ánh mắt hắn vẫn dừng lại trên người nàng.
Thiếu nữ mặc váy lụa màu nhạt, da trắng như tuyết, dung mạo thanh tú. Đôi mắt nàng đặc biệt trong trẻo dịu dàng. Có lẽ vì quanh năm giam mình nơi khuê phòng, làn da càng thêm trắng nõn đến mức lóa mắt, tựa như chỉ một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi ngã.
Tân Di nhận ra ánh mắt dò xét của hắn, bèn cố ý nở nụ cười ngượng ngùng, giọng cũng mềm mại nhu thuận:
“Thiếp đang nghĩ, không biết bao giờ mới có thể điều dưỡng thân thể cho tốt, để sớm sinh cho phu quân một đứa con nối dõi. Dù sao…”
“Dù sao hầu gia đối xử với thiếp thật tốt. Không chỉ lúc nào cũng nghĩ cho thiếp, mà từ khi thành thân đến nay cũng chưa từng có người khác.”
Thẩm Quy im lặng.
Không hiểu có phải ảo giác hay không, nhưng từ trong lời nói ấy, hắn lại nghe ra vài phần châm chọc mơ hồ.
Song trước mắt, nữ tử kia vẫn yếu ớt mong manh, dáng vẻ như chỉ ngẩng đầu nhìn hắn thôi cũng phải lấy hết can đảm.
Nàng sao có thể mang lòng châm chọc chứ? Rõ ràng là hết mực ái mộ hắn.
Hơn nữa, sự tồn tại của A Vũ vẫn là một bí mật.
Nếu hắn chưa từng chủ động đề cập, mà Tân Di cả ngày bệnh tật, hầu như không bước ra khỏi phòng, thì làm sao nàng biết được? Trừ phi có ai cố ý nói cho nàng nghe.
Nghĩ vậy, Thẩm Quy thu lại ý nghi ngờ, giọng điệu cũng trở nên ôn hòa:
“Hôm nay gọi ngươi đến, là muốn tự mình giao cho ngươi thảo dược ta tìm được ở U Châu.”
Nói đến đây, dường như hắn chợt nhớ tới đệ đệ còn đang đứng ngoài hành lang dầm mưa, liền phân phó tỳ nữ ngoài cửa:
“Gọi Thẩm Như Giới vào.”
Rồi quay sang Tân Di, hắn chậm rãi bổ sung một câu:
“Để hắn đứng chờ trong mưa, người ngoài nhìn vào lại tưởng ta làm huynh trưởng mà khắt khe với hắn.”