Tiểu Mỹ Nhân Làm Sao Để Chinh Phục Phản Diện Bệnh Kiều

Chương 27

Trước Sau

break
Ấy vậy mà nàng hoàn toàn không nhận ra dáng vẻ ấy có bao nhiêu kiều diễm. Trong đáy mắt, cảm xúc vẫn trong trẻo, thuần khiết, không vương chút tạp niệm nào.

Thẩm Như Giới nghe được hai chữ “Trịnh Vũ” từ miệng nàng, đã đoán được vài phần. Nếu Tân Di đã gọi thẳng tên thiếp thất của Thẩm Quy, nghĩa là nàng biết rõ mối quan hệ giữa hai người kia.

Còn việc đêm nay nàng rời hầu phủ là vì đau lòng quá mức hay vì lý do nào khác, hắn chẳng bận tâm, cũng chẳng hứng thú muốn biết.

Hắn chỉ im lặng nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng mím môi nói:

“Tẩu tẩu quá lỗ mãng rồi. Đây tuy là đất kinh thành, dưới chân thiên tử, nhưng đâu phải không có nguy hiểm. Lần sau đừng làm vậy nữa.”

Tân Di thầm nghĩ: Không lỗ mãng thì làm sao được? Nếu ta chậm thêm một bước, chẳng phải ngươi đã nhất kiến chung tình với Trịnh Vũ rồi sao? Vậy nhiệm vụ công lược của ta chẳng phải đi tong sao!

Nhưng ngoài mặt, nàng vẫn gật đầu, giọng khẽ run run như còn sợ hãi:

“Đã biết. Đi đêm một mình quả thật rất đáng sợ.”

Chuồng ngựa mái dột, mưa tạt vào từng giọt.

Trong tầm mắt Thẩm Như Giới, mái tóc bên thái dương nàng bị nước mưa thấm ướt, một lọn tóc đen dính vào gò má trắng nõn, giọt nước từ chiếc gáy mảnh khảnh lăn xuống, cuối cùng chảy theo vạt áo thêu hoa lan, ướt đẫm, ôm sát lấy dáng người mềm mại.

Nàng khẽ run rẩy.

Hàng mi đen ướt đẫm nhấc lên, nhìn về phía hắn. Vẻ đẹp vốn đoan trang tú lệ, lúc này lại lộ ra nét yếu ớt, vô tình toát ra một mị lực khó cưỡng.

Ngực thiếu niên bỗng thắt lại. Hắn cắn môi, vội dời mắt đi chỗ khác.

Hàng lông mày khẽ nhíu, sắc mặt thoáng tối đi, lạnh lùng đến khó hiểu, ngay cả bản thân hắn cũng không rõ vì sao lại nảy sinh loại cảm xúc khác thường khó nói thành lời này.

Thấy hắn tránh ánh mắt, Tân Di lập tức ngừng giả vờ đáng thương.

Ngược lại, nàng còn thoáng tự tin, hỏi thầm hệ thống:

“Thế nào? Giờ thì hảo cảm của Thẩm Như Giới với ta chắc hẳn đã rất cao rồi chứ?”

Dù sao nàng cũng đã liều mình cứu hắn, đến mức chật vật thế này.

Hơn nữa, trong nguyên tác, chính bởi cảnh tượng này mà hắn đối với Trịnh Vũ nhất kiến chung tình, từ đó si mê không dứt.

Hệ thống chỉ biết cạn lời trước sự tự tin mù quáng của nàng, nặn ra một câu ngoài cười trong không:

“Đúng vậy, rất cao rồi. Đã tăng lên tới 25%. Ký chủ, nhớ tiếp tục cố gắng nhé ~”


"Nhiêu… nhiêu ít?"

Tân Di thực sự không dám tin vào tai mình. Chỉ có… hai mươi lăm điểm thôi sao?

Thế còn lời hắn từng nói — kinh diễm thoáng qua, khắc ghi khó quên — đều là giả hết ư? Sao lại có thể đối xử phân biệt như vậy? Chẳng lẽ chỉ vì người cứu hắn là Trịnh Vũ, nên nàng chẳng đáng được ghi nhận?

Nhìn dáng vẻ nàng như vừa bị giáng một đòn đau điếng, hệ thống khẽ an ủi:

“Ta đã sớm nói rồi, mấy kẻ phản diện kiểu bệnh kiều là giỏi giả vờ nhất. Ký chủ lại cứ dễ tin người, lần này hãy coi như một bài học cảnh tỉnh.”

Nhưng lời đó chẳng làm Tân Di khuây khỏa chút nào.

Nàng — hoàn toàn — không thể chấp nhận được chuyện này.

Đây rõ ràng là thiên vị, là phân biệt trắng trợn!

Chắc chắn có điều gì đó không ổn… Là do nàng chưa đủ quan tâm chăm sóc, hay do nàng chưa liều lĩnh bộc lộ tình cảm, chưa đủ bất chấp tất cả?

Không được nổi nóng, tuyệt đối không được nóng giận.

Lúc thế này là không thể để bản thân rối loạn, phải giữ bình tĩnh. Nhất định phải trấn định.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc