Tiểu Mỹ Nhân Làm Sao Để Chinh Phục Phản Diện Bệnh Kiều

Chương 19

Trước Sau

break
Theo mạch thời gian của nguyên tác, chẳng bao lâu nữa Trịnh Vũ sẽ phát hiện mình đã mang thai hơn hai tháng.

Đến khi đó, Thẩm Quy nhất định sẽ đón Trịnh Vũ vào hầu phủ, cho nàng ta danh phận và cuộc sống xứng đáng. Dù gì, đó là người con gái mà hắn yêu đến tận đáy lòng, là người khiến hắn tình nguyện chết vì tình chứ không muốn viết hưu thư ruồng bỏ.

Sở dĩ hiện giờ Thẩm Quy còn giấu kín chuyện này, là vì chưa nghĩ ra nên cho Trịnh Vũ danh phận thế nào cho thỏa đáng.

Làm thiếp thì quá uất ức cho nàng ta. Nâng lên làm chính thê thì lại khiến cho Tân Di không biết phải đối mặt ra sao.

Dù Thẩm Quy không mấy để tâm tới cảm xúc của nguyên chủ, nhưng ít nhiều gì hắn vẫn phải cân nhắc đến thể diện của thế gia.

Trịnh Vũ nhất định sẽ sinh đích trưởng tử cho hầu phủ.

Điều này chẳng khác nào tát thẳng vào mặt chính thê, chưa kể Thẩm Quy sẽ dốc hết sủng ái để bù đắp cho Trịnh Vũ — người con gái phải chịu đựng nỗi tủi nhục vì không thể công khai suốt thời gian qua.

Mà đến khi thân phận của Trịnh Vũ được công khai, đó cũng chính là thời điểm tốt nhất để Tân Di chủ động đề nghị hòa ly.

Nhưng trước thời điểm đó, nàng vẫn phải tìm cách tranh thủ thêm chút hảo cảm từ Thẩm Quy, tạo ra cơ hội tiếp cận, dần dần bồi đắp tình cảm.

Phải để hắn nhận rõ một điều — Tân Di là người hắn rước vào cửa làm thê tử, chứ không phải một nữ nhân nhặt từ đầu đường xó chợ về.


Ít nhất, nàng cũng phải khiến trong lòng Thẩm Quy có một vị trí dành riêng cho mình, dù chỉ là một chút tò mò cũng được.

Có như vậy, sau khi nàng rời khỏi hầu phủ, mới tiện đường trải thảm cho cảnh "tra nam bị thiêu sống" về sau.

Quả nhiên, sau khi nghe nàng nói vậy, A Doanh lập tức nín khóc, lau nước mắt rồi dè dặt hỏi:

“Vậy… phu nhân định làm thế nào để giành lại trái tim hầu gia?”

Tân Di khẽ cong môi cười, làm bộ trầm ngâm:

“Để ta nghĩ đã…”

Tiết trời cuối thu đã qua, khí lạnh dần tràn về. Gió đêm rít từng cơn, quét rụng không ít lá vàng.

Mấy ngày gần đây, Thẩm Như Giới không được phân công ra ngoài, tạm thời ở lại phủ để dưỡng thương.

Đám nha hoàn và sai vặt trong phủ nhàn rỗi chẳng có việc gì, liền tụm năm tụm ba bàn chuyện bát quái, đặc biệt là những chuyện thú vị xoay quanh chủ tử.

Thẩm Như Giới vốn không mấy hứng thú với những lời đồn đãi ấy, nhưng khi vô tình nghe thấy tên Tân Di, bước chân của hắn lại theo phản xạ khựng lại.

“Các ngươi có thấy không? Gần đây phu nhân hình như thay đổi rồi đó.”

“Đúng vậy, sắc mặt không còn tái nhợt như trước.”

“Chưa hết đâu! Trước đây phu nhân rất ít khi ra ngoài, cứ nhìn thấy hầu gia là căng thẳng tới mức nói không nên lời. Nhưng mấy ngày nay, ta thấy nàng chủ động đến thư phòng chờ hầu gia dùng bữa đấy.”

“Ta cũng thấy rồi! Mà phu nhân cười lên dịu dàng lắm, mặc gì trên người cũng đẹp hết sức.”

“Hôm qua nàng mặc bộ váy lam mỏng phối áo lụa, điểm chút phấn môi, nhìn cứ như Quan Âm sống vậy. Đến ta nhìn còn thấy rung động, huống chi hầu gia. Ta thấy người cũng liếc nhìn nàng mấy lần khi dùng bữa đó.”

Hai tiểu nha hoàn tụm đầu thì thầm, hoàn toàn không để ý sau núi giả gần đó đang có người đứng nghe.

Tất nhiên, bọn họ cũng không trông thấy trong đôi mắt thiếu niên kia ánh lên một tia châm chọc nhàn nhạt.

Hắn thầm nghĩ, tẩu tẩu này… có vẻ không vô dụng như trong tưởng tượng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc