Tiểu Muội Không Phải Sợ

Chương 10: H

Trước Sau

break
Nam giới đốt nóng chặt đầy mà nhồi hoa huy*t, cường cứng đánh hoa tâm, khiến hoa vách tường chấn động trong nháy mắt co chặt, đưa kɧoáı ©ảʍ kéo dài.

Vân ŧıểυ muội nhịn không được bắt lấy hai bên vai, lợi hại khoái ý làm cả người nàng kịch liệt chiến lật(rét run).

Hoa vách tường khẩn trất bởi vì kɧoáı ©ảʍ mà nhuyễn động,ấn xuống đè lên nam giới,làm Chử Nhật Dương nếm đến thực cốt tiêu hồn vui sướиɠ khoái ý.

Hắn chế trụ eo nhỏ nhắn, đưa kiều đỗng(thân mình yêu kiều) kéo xuống, chật mông cũng theo hướng đụng lên trên, vừa lên một chút, dùng sức đâm vào hoa tâm non nớt.

Vừa ướt lại chặt mật huyệt đưa nam giới chặt chẽ hút chặt,làm hắn mỗi một cái rút ra đưa vào cũng thật khốn khó,nhưng cũng hưởng thụ đến mùi vị tuyệt vời

không nói nên lời

Hai người thân áp sát chặt, lưỡng đoàn no đủ dính tại đồi ngực, cọ xát lẫn nhau, hai người nhũ lôi thỉnh thoảng cùng cọ sát, trong nháy mắt khoái ý làm song phương đều run nhẹ không thôi.

Vân ŧıểυ muội kiều thanh ngâm nga, chủ động nâng lên mông tròn nhào nặn theo nam giới kéo ra đưa vào,thậm chí một chút một chút súc theo bụng(bụng rút lại),làm hoa vách tường cọ xát to dài.

Nhiệt tình của nàng kích được Chử Nhật Dương dục hỏa lên cao, chế trụ eo nhỏ nhắn tay hướng dời lên trên,mỗi cái bắt lấy nhất chỉ tròn đầy no đủ, năm ngón tay cầm nắm theo, càn rỡ vuốt ve theo nhuyễn nộn trơn nhẵn, dùng sức kéo lấy hồng đẹp Bội Lôi, đưa nặng trịch no đủ xoa sưng đỏ biến hình.

Mà mông hẹp cũng gắng sức hướng lên trên va chạm, đại độ cung đút vào thủy nộn hoa huy*t, thuận theo nam giới kéo ra đưa vào,nước tắm nóng ấm dường như cũng bị quấy phá đến trong thủy huyệt, phát ra tiếng nước trạch trạch.

“Không… nước chạy vào đã đi…”

Cảm giác tắm nước giống như bị quấy phá đến chỗ kín, mà kéo ra đưa vào rất cứng dường như đổi hình dạng thật lớn,đốt nóng đưa cả ổi ŧıểυ huyệt đến thật nóng.

Nàng phì kêu lấy, ngón tay gãi gãi lấy bờ vai của hắn, nghe thấy tiếng nước trạch trạch kia,khiến nàng cảm thấy thật xấu hổ,nhưng mà lại đè nén không được cơ thể hưng phấn tình triều.

Nàng vặn vẹo lấy mông,lúc hắn ma sát, chủ động đè đẩy theo nam giới, làm sâu sắc khoái ý nam giới kéo ra đưa vào, cũng làm hoa vách tường thắt chặt tại chỗ rất cứng.

Nhiệt tình của nàng đủ để làm người khác cam nguyện chết ở dưới người nàng, Chử Nhật Dương hôn cái miệng nhỏ nhắn, đầu lưỡi ôm lấy cái lưỡi, càn rỡ liếʍ mυ"ŧ,bàn tay to thì nâng chặt cặp mông, nam giới to lớn mãnh liệt lại rất nhanh đâm vào,lối giữa khẩn trất không ngừng nhích nhích,chuyển động, hút chặt theo nam giới hắn.

Chử Nhật Dương hưởng thụ bị hút trói khoái ý,rung động biến thành tốc độ nhanh hơn, động tác kéo ra đưa vào mãnh liệt, tiếng nước phát theo, căn phòng tràn ngập theo mị sóng thanh âm.

Cái lưỡi cùng hắn cùng quấn, nước bọt nhiệt tình chảy thấp gò má hai người, bọn hắn lại không quan tâm,đầu lưỡi ở ngoài môi đùa nghịch giao với nhau

Đột nhiên, hắn ôm lấy nàng,để chân của nàng nắm lấy hông của hắn, rồi mới ôm chặt nàng bước ra bồn tắm,bước thong thả hướng một bên giường.

Lúc di động, nam giới do khẽ mài theo thủy huyệt, mềm mại hai người môi lưỡi kịch liệt giao quấn, tư mài khoái ý từ chỗ kín truyền tới tứ chi bách hài,(toàn thân toàn cốt )làm Vân ŧıểυ muội run nhẹ không thôi.

Hắn đưa nàng phóng tới trên giường, đưa đùi tuyết trắng đẩy áp tới bộ ngực,làm hoa huy*t mê người không hề tiềm ẩn lộ ra ở trước mắt.

Nam giới ướt hiện ra do ở trong thủy huyệt, hắn chậm rãi di động, nhìn dưới người nàng dụ người nhỏ nhắn,còn miệng phun ra nuốt vào nam giới hắn.(miệng ở đây là miệng cánh hoa bên dưới)

Cánh hoa hồng đẹp nhất khai nhất khải( lần lượt mở ra), mυ"ŧ nhả lấy nam giới to lớn, ái dịch thì thuận theo hắn đi vào bị quấy phá tống mà ra, tiếp tục thuận theo độ cung nhỏ nhọt đi xuốn,, chảy xuôi tới mông cánh hoa.

Cảnh xuân dụ người kia khiến hắn tìиɧ ɖu͙© lên cao, nam giới cứng hơn thực vài phần.

“Đừng! Nhanh một chút.” Chịu không nổi hắn thong thả,Vân ŧıểυ muội vặn vẹo lấy mông, thủy lượng hạnh mâu khao khát nhìn hắn, bụng dùng sức nhất súc,(co rút lại) hoa vách tường theo nhanh chóng,đẩy đè theo nam giới to dài.

Tại chỗ bị quấy phá vui sướиɠ kɧoáı ©ảʍ làm Chử Nhật Dương khẽ than, “ŧıểυ bất điểm,nàng thật sự là ŧıểυ Yêu cơ nhiệt tình.” Hắn gầm nhẹ một tiếng, hẹp mông một cái, nhanh hơn tốc độ, kéo ra đưa vào theo thủy huyệt.

Phong bái ái dịch thuận theo nam giới kéo ra đưa vào nhất nhất quấy phá ra,dưới bụng chắc khỏe thuận theo kéo ra đưa vào công kích lấy bên chân tuyết trắng,phát ra tiếng vang bành bạch.

Vân ŧıểυ muội hơi hơi ninh mi, cắn môi khẽ than, bộ ngực nặng trịch, làm nàng cảm thấy trống rỗng, nàng nhịn không được đưa các tay bắt lấy nhất đoàn ngọc phấn, ngón tay dùng sức xoa bóp tuyết trắng nhuyễn nộn, khẽ giật lấy hồng đẹp Bội Lôi.

Mà ngọt nị ái dịch cũng không ngừng lưu tiết, đưa hai người dưới bụng cùng đùi nhuộm phải một mảnh lệ thủy ướt sáng, làm nam giới đi vào rút ra tiếng nước phồn thịnh.

Làn da tuyết trắng nhiễm lên tìиɧ ɖu͙© phi hồng, tay nhỏ bé không ngừng vuốt ve theo no đủ, phấn lưỡi nhẹ nhàng liếʍ môi,hình dạng phóng đãng lại dụ người đủ để hấp dẫn bất kỳ trái tim nam nhân nào

Chử Nhật Dương híp mâu mắt, gắng sức hẹp mông một cái, nam giới to dài tăng lớn độ cung đút vào thủy huyệt, công kích lấy hoa huy*t các nơi, thậm chí cọ sát chỗ sát nhập

Nam giới đút vào được vừa mãnh liệt vừa mạnh, từng đợt miên mật mừng như điên không ngừng tập hướng nàng,Vân ŧıểυ muội không khỏi tế thanh tiêm phì.(phát ra tiếng thở dài nhỏ the thé)

Đổ mồ hôi thấm ra làn da, côi hồng mỹ lệ ướt sũng làn da tuyết bên ngoài,thủy huyệt ướt, nóng vọt ra đại lượng ái dịch, thuận theo kéo ra đưa vào công kích,quấy phá mà ra.

Hoa vách tường cũng mau tốc chấn động co rút,đè đẩy theo đi vào rất cứng, làm Chử Nhật Dương hưởng thụ đến kɧoáı ©ảʍ tuyệt luân, dưới thân va chạm được cũng có lực.

Không biết kéo ra đút vào bao lâu, sóng triều cường không ngừng nhấn chìm,làm Vân ŧıểυ muội không chịu nổi,thân mình yêu kiều bởi vì khoái ý mà rét run.

“Ngừng lại…” Nàng thút thít,buồn bực lên tiếng khóc ròng theo, cầu hắn buông tha nàng, “Người ta không được… Ô…”

“Không được?” Chử Nhật Dương nhíu mày, eo khỏe một cái, nam giới tiếp theo đút vào hoa huy*t,làm ngọt nị mật hoa không ngừng tích lạc, dưới thân đệm giường sớm một mảnh ướt hết.

“A!” Hắn tiến được rất mãnh liệt, hoa vách tường không khỏi co rút.

“Nói không muốn,nhưng mà ŧıểυ huyệt nàng lại hút đến chặt như thế, thật sự không muốn sao? Ửm?” Hắn tà nịnh cười nhẹ, cố ý lại một trận mãnh liệt va chạm.

“Ô a… Không…” Vân ŧıểυ muội không khỏi run nhẹ, quá nhiều kɧoáı ©ảʍ tập hướng nàng,làm nàng rốt cuộc chịu không được,đi tới mất tri giác, nhưng ướt, nóng ŧıểυ huyệt lại vẫn đang co rút lại,đè dẩy theo nam giới thô.

Gặp nàng bởi vì khoái ý mà ngất,Chử Nhật Dương cười nhẹ, quyết định buông tha nàng,gắng sức hẹp mông kéo ra đưa vào vài lần, tăng thêm lực đa͙σ va chạm.

Tại thủy huyệt mê người ướt, nóng rung khi làm vài chục cái sau, hắn cảm thấy phần eo truyền tới một trận ê ẩm tê dại, giữa lưng chạy trốn tê dại khoái ý.

Hắn gầm nhẹ một tiếng, mãnh lực đưa nam giới va chạm tới hoa tâm vực thẩm, mới cam tâm phóng thích, làm dịch trắng nóng bỏng xịt ra tiến hoa hồ ──



Vân ŧıểυ muội sâu kín chuyển tỉnh, bên tai nghe tiếng tim đập trầm ổn, cánh môi không khỏi hơi hơi gợi lên, mặt nhỏ do nhiễm theo tìиɧ ɖu͙© quá sau phi hồng,làm nàng nhìn đến kiều diễm động người.

Nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn dáng mặt ngủ say kia.

Lần này, không có kinh hoảng, chỉ có nồng nồng ngọt ngào.

Nàng thật sâu nhìn hắn,bờ môi ngưng theo ngọt ý cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng tiếp xúc tuấn bàng, đẹp mi,sóng mũi thẳng,môi mỏng. xinh đẹp..

Hắn nhìn thật là đẹp mắt! Nhìn môi mỏng dụ người, nàng nhịn không được cong lên cái miệng nhỏ nhắn, nhẹ nhàng thân hạ xuống, rồi lại hạ thân xuống, tiếp tục hôn xuống.

Hì hì!

Hôn xong, nàng trộm nở nụ cười, hạnh mâu yêu say đắm nhìn hắn,thật thích,thật thích hắn

Thích đến độ gần như chính mình,cả tấm lòng đã sớm di dừng ở trên người hắn, nhưng hắn đây? Có phải cũng như nàng hay không, thực thích thực thích nàng chứ?

Vân ŧıểυ muội quyến luyến nhìn Chử Nhật Dương, nghĩ đến hắn ngày hôm qua nếu ── hắn nói… Chỉ là động tâm một mình nàng!

“Hi!” Nàng vui vẻ nở nụ cười.

“Cười cái gì?” _Thanh âm thấp ách truyền tới, cả người khoẻ đẹp lập tức áp đảo nàng, tuấn bàng du côn du côn nhìn nàng.”Hơn nữa còn hôn lén ta.”

Vân ŧıểυ muội hồng theo má, viên mâu e lệ rụt rè nhìn hắn, mặt nhỏ phồng lên, giận hờn đáng yêu cong lên cái miệng nhỏ nhắn, “Ầy! Ngươi giả bộ ngủ!”

“Không giả bộ ngủ sao có thể bắt được nàng hả?” Chử Nhật Dương cúi đầu hôn nàng, cắn cắn cái cổ tuyết trắng, mυ"ŧ ra vết tích thân mật.

“Hi! Không muốn vậy… thật ngứa…”

Vân ŧıểυ muội khanh khách cười nhẹ, chịu không nổi né tránh Chử Nhật Dương hôn lộn xộn, mặt cười thuần thực gần như hoa mắt mê hoặc tinh thần của hắn.

Vân ŧıểυ muội ngừng cười, viên mâu xem xét theo hắn, có chút thẹn thùng hỏi: “A, Chử Nhật Dương, ngươi nói ngươi thật sự thích ta sap?”

Chử ngày dương nhíu mày.”Nàng nói đi?”

Gặp hắn lại muốn đùa nàng, mặt nhỏ không khỏi phồng lên,nhưng mà lại muốn hỏi, cắn cắn môi, Vân ŧıểυ muội không cam lòng nguyện lên tiếng.”Vậy… Người ngươi thích nhất có phải là ta hay không? So với người quan trọng mà ngươi muốn đưa Thái A kiếm…. còn thích hơn sao?”

Ở trong lòng hắn, nàng có thể so sánh với người quan trọng mà hắn nói sao?

“Này thôi…” Chử Nhật Dương khó xử trầm tư, tuấn bàng thực đang kinh.”Này ta thực khó trả lời nàng.”

Hắn rất nghiêm chỉnh nhìn nàng, nhưng mà con ngươi đen lại mơ hồ lóe ra đùa giỡn.

Vân ŧıểυ muội không phát hiện, nghe hắn nói “Thực khó trả lời”, tâm đều lạnh, buồn bực không vui thích cúi đầu xuống, không nói.

“Thế nào? Ghen tị?” A a, thực khả ái.

“Đi đi!” Nàng chu môi sinh theo hơi thở buồn bực.

“A!Nàng muốn nhìn cái người quan trọng nhất sao?” Chử Nhật Dương tiếp tục đùa nàng.

“Không muốn.” Nàng không muốn xem cũng không muốn xem! Chử Nhật Dương đại bại hoại!

“Là thật à? Không muốn coi như xong.” Hắn tủng nhún vai, cũng không miễn cưỡng.

Nhưng mà nghe hắn nói như thế,Vân ŧıểυ muội cũng hiểu được lại tức, “Chử Nhật Dương!” Nàng tức vù vù dương mâu trừng hắn, hốc mắt ủy khuất hồng.”Ngươi tại sao hoại như thế!”

Chử Nhật Dương nở nụ cười, nhịn không được hôn nàng.”Ai bảo nàng khả ái như thế!” Không đoái né tránh của nàng,hắn từng miếng từng miếng hôn lên.

Trước khi cái miệng nhỏ nhắn bị hôn chặt, hắn khẽ nói.”ŧıểυ bất điểm, theo ta quay về trộm thần chi cốc, ta mang nàng gặp người quan trọng nhất của ta!”



Đáng giận! Chử Nhật Dương đại bại hoại!

Vân ŧıểυ muội trong miệng nói thầm theo, mắng lấy nam nhân xấu đáng giận.

Hắn chỉ sẽ bắt nạt nàng, nói cái gì muốn mang nàng gặp người quan trọng nhất, nàng không thấy cũng không được, Nàng phải gắng cùng hắn quay về cốc,hắn chỉ hoại thấu!

Vân ŧıểυ muội phồng theo má bang tử,buồn bực không lên tiếng đi ở bên cạnh Chử Nhật Dương. Vài ngày nay nàng tức đến không muốn cùng hắn nói chuyện.

Chính là bại hoại này luôn thích đùa nàng, rõ ràng cho biết chính mình không muốn để ý đến hắn, lại luôn nhịn không được bị chọc cho oa oa kêu to.

Ô… Nàng sao lại thích bại hoại này?

Chử Nhật Dương ngắm nàng liếc mắt một cái, đưa toàn bộ nói thầm của nàng nghe tiến trong tai, không khỏi bật cười.Nha đầu này, cũng lải nhải đến quá lớn tiếng chứ?

Bất quá, vài ngày nay hắn quả thực đùa nàng chọc cho quá mức phân ra. Không cách nào khác, ai bảo nàng khả ái như thế?

Ha ha! Hắn thật sự đùa nàng đùa đến nghiện rồi

Tuấn bàng gợi lên nụ cười hình cung, nhìn ánh mắt của nàng không tự chủ được nhiễm lên chút sủng ái, đó là nam nhân nhìn ánh mắt nữ nhân.

“ŧıểυ sư thúc!”

Hai người mới vừa đạp tiến trộm thần chi cốc, một nét thoáng hiện hồng nhạt bóng dáng lập tức xông ra, nhanh chóng tiến đến sà vào trong lòng Chử Nhật Dương.

Chử Nhật Dương cười to, ôm chặt ŧıểυ Gia Hỏa trong lòng.”ŧıểυ oa nhi , một năm không thấy,khâm phục,cháu lớn lên không ít đấy!”

“Hì hì!” _ŧıểυ cô nương phấn điêu ngọc mài cười khai má, tay nhỏ bé cũng bưng lấy khuôn mặt tuấn tú của Chử Nhật Dương nhìn trái lại nhìn.”Oa! Sư thúc, một năm không thấy,thúc một điểm cũng không già nha! Vẫn là tuấn mỹ lại đẹp, nhất định mê chết rất nhiều cô nương đấy?”

“”Bớt lấy lòng! !Sư thúc không quên quà sinh nhật của cháu , này, cho cháu.” Hắn đưa Thái A kiếm trên lưng đưa cho ŧıểυ cô nương.

Vẫn luôn luôn đứng ngây ở một bên Vân ŧıểυ muội lập tức trừng lớn mắt.

“Oa! Thái A kiếm a!” Chứng kiến bảo kiếm, ŧıểυ cô nương ánh mắt lập tức sáng.

“Này…” Vân ŧıểυ muội kinh ngạc đến không nói được.

Chử Nhật Dương du côn du côn nhìn nàng, tuấn bàng không dấu đùa giỡn, “ŧıểυ bất điểm, đây là người『 quan trọng nhất của ta_ ŧıểυ sư chất.”(đứa cháu nhỏ)

Vân ŧıểυ muội trừng mắt hắn.”Ngươi…” Hồn đản này! Lại đùa giỡn nàng…

Nàng tức đến đập chân, muốn. cắn người quá, lúc này, một gã thiếu niên tuấn mỹ từ trong cốc lý đi.

“Sư huynh!Huynh xem, sư thúc tặng muội Thái A kiếm á!” ŧıểυ cô nương chạy hướng thiếu niên tuấn mỹ, vui vẻ đưa vật báu hiện rõ.

Thiếu niên tuấn mỹ nhíu mày, nhìn về phía Chử Nhật Dương.”Hừm ── sư thúc, không nghĩ đến thúc còn sống, không chết ở nɠɵạı đầu nha!”

“Yên tâm,ngươi chết, ta còn không quải đâu!” Chử Nhật Dương hừ lạnh, đối với sư chất này liền không hảo thanh hảo khí như vậy.

Thiếu niên tuấn mỹ cũng không quan tâm, phượng mâu hoa đào nhìn về phía Vân ŧıểυ muội.”Cô nương này phải..”

Chử Nhật Dương trừng hắn liếc mắt một cái.”Đây là sư thẩm tương lai của người.”

“Khâm phục!” Thiếu niên lắc đầu, cảm thán nói : “ŧıểυ cô nương này bằng tuổi với ta sao? Người này sắp là lão nam nhân ba mươi tuổi vậy mà cũng nuốt trôi được…”( con cháu có hiếu ghê ha^^ )

Chử Nhật Dương lập tức trừng lại,Xú ŧıểυ tử này! Lên tiếng liền là lời không tốt.

“Quên đi,thúc không chết ở nɠɵạı đầu cũng tốt, chính thúc gây ra phiền toái chính mình thu thập,cháu cùng oa nhi phải phụ trách.” Thiếu niên nhún vai.

“Phiền toái?” Chử Nhật Dương sửng sốt.

“ŧıểυ muội!” Bốn đa͙σ bóng dáng chậm rãi từ trong cốc đi ra.

Vân ŧıểυ muội kinh ngạc trừng lớn mắt.”Tỷ, tỷ tỷ? !” Nhìn thấy đại tỷ trừng mắt nàng, nàng đánh cái rét run, trực giác hướng tới sát trên người Chử Nhật Dương

Vân Thanh Long nheo lại con ngươi đen, “ŧıểυ muội, còn không đến!”

“A!” Không dám phản kháng,Vân ŧıểυ muội lập tức cất bước, nhưng mà còn chưa bước ra một bước, tay nhỏ bé lập tức bị Chử Nhật Dương giữ chặt.

Chử Nhật Dương giơ lên tươi cười, nhĩ nhã nhìn về phía tứ tỷ muội Vân gia, hữu lễ rồi hỏi, “Nhiều ngày không thấy, gần đây tốt không?”

Vân Chu Tước cũng giơ lên lễ phép cười.”Nhờ hồng phúc của ngươi, còn không tệ.Thật xin lỗi, người bị ngươi bắt là muội muội của ta, thỉnh trả lại cho chúng ta.”

Sau đó, nàng thực ôn nhu nhìn về phía Vân ŧıểυ muội, nhu thanh nói: “ŧıểυ muội, còn không đến!”

Nàng cười đến ôn nhu,Vân ŧıểυ muội cũng hiểu được thực đáng sợ, nàng không dám tiếp tục phản kháng, vội vã tránh thoát tay Chử Nhật Dương,đau đáu sợ hãi tới gần bốn vị tỷ tỷ.

“ŧıểυ bất điểm!” Chử ngày dương nhíu mày.

“Việc ngày này cảm tạ Chử công tử đối với ŧıểυ muội nhà của ta chiếu cố, cáo từ!” Vân Chu Tước mỉm cười, liếc Vân ŧıểυ muội liếc mắt một cái.”ŧıểυ muội, đi! Về nhà.”

“Nhưng mà, chính là…” Vân ŧıểυ muội lo lắng nhìn Chử Nhật Dương.

“ŧıểυ muội không thể trở về.” Chử Nhật Dương lên tiếng.

“Làm gì không thể?” Vân Thanh Long không hảo khí trừng mắt hắn.”ŧıểυ muội là người nha ta, ta muốn mang người của nhà ta trở về, làm gì không được?”

“Nàng là người của ta, ŧıểυ muội, lại đây!” Chử Nhật Dương bắt đầu cùng Vân gia lão đại chạm trán, bàn tay hướng Vân ŧıểυ muội.”ŧıểυ bất điểm, lại đây.”

“Ta…” Vân ŧıểυ muội muốn đi qua,nhưng nhìn đến bốn vị tỷ tỷ ánh mắt nhìn lại đây, nàng không khỏi đánh cái run run.

Ô… Nàng không dám vậy!

“Huyền vũ,Tỷ mau giúp muội.” Vân ŧıểυ muội vội vã hướng song bào tỷ tỷ cầu cứu.

Vân huyền vũ nhìn về phía nàng, khẽ “Ơ” một tiếng.”Ơ? ŧıểυ muội,cổ muội sao thế? Từng điểm từng điểm, bị muỗi cắn sao?”

Lời này vừa ra, tam tỷ muội vân gia lập tức trừng lại đây,Vân ŧıểυ muội cũng trướng hồng má.

“Ửm! Được ăn rồi.” Vân Bạch Hổ lãnh thanh nói.

“Tốt lắm…” Vân Thanh Long tức đến phát run.

“Nga ha ha a…” Vân Chu Tước ha ha cười nhẹ, “Không đến một tháng liền làm thịt ŧıểυ muội, không hổ là thần thâu, ăn được thực vui vẻ nha!”

“Oa! Chứng cứ ngay tại trước mắt,Lần này muốn phủ nhận cũng khó rồi.” Tuấn mỹ thiếu niên cắm một chân, hoàn toàn không giúp sư thúc mình.

“Thiên Ngân!” Chử Nhật Dương không hảo khí trừng hướng đứa cháu, Xú ŧıểυ tử này! Không giúp đỡ coi như xong, còn dắt sau chân hắn.

“Sư huynh, đây không phải là kêu làm chứng cứ xác tạc?” ŧıểυ cô nương nói leo.

Chử Nhật Dương bắt đầu cảm thấy đầu đau quá.

“Chử Nhật Dương…” Vân ŧıểυ muội không biết phải làm sao nhìn hắn.

“Họ Chử, muốn muội muội của ta có phải hay không??” Vân Chu Tước lên tiếng, “Vậy mang 『 đại lễ 』 đến vân gia đi!”

Nói xong, không để cho Vân ŧıểυ muội phản kháng, liền dẫn nàng rời khỏi.
break
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc