Ninh ŧıểυ Tịch không còn sức quấy nữa. Hậm hực phồng má chu môi gương mặt nhỏ nhăn nhúm lại nói
" Anh Cố...mau bỏ người ta ra"
Cố Thiếu Trạch vẫn say đắm nhìn vật nhỏ trong lòng. Hắn còn lợi dụng trong lúc cô dãy dụa dùng tay bóp vào mông cô tận mấy cái cho đỡ cơn đói rồi thầm cảm thán
A!Con nhóc này bề ngoài gầy trơ xương không ngờ cái mông lại căng mềm như vậy bốp cũng thật đã tay đi.
Ninh ŧıểυ Tịch thấy hắn im lặng không trả lời mình lại tiếp tục nháo lên
" Anh Cố?"
" Ừ " hắn theo bản năng trả lời nhưng sự thật thì không hề tập trung chỉ lo suy nghĩ tìm cách ăn cô cũng không nghe lọt tai lời cô đang nói
" Em phải về lớp học" cô chớp chớp đôi mắt to nhìn hắn nhỏ giọng nói
" Ừ " Hắn gật đầu như đã hiểu.
" Anh không về sao?" tiếp tục hỏi
" Ừ " vẫn câu trả lời cũ
" Ân...vậy bây giờ em về lớp được không" Cô quyết tâm phải về lớp cho bằng được. Nếu không cô chắc chắn sẽ bị thầy Triệu phạt mất
" Tất nhiên....là không" Cố Thiếu Trạch trưng ra bộ mặt cùng nụ cười gợi đòn thích thú trêu trọc cô
Ha! Làm gì có con sói nào chê thịt! Hơn nữa miếng thịt này nếu bỏ qua lớp quần áo rộng thùng thình bên ngoài. Ở trong chắc chắn vô cùng béo tốt. Chỉ cần dựa vào tính đàn hồi căng tròn của mông cô hắn càng tự tin hơn
Ninh ŧıểυ Tịch nghe hai chữ đầu thì vui mừng cười thật tươi nhưng nghe đến hết câu thì cười chẳng nổi nữa. Cô bị hắn cho ăn dưa bở! Khuôn mặt nhỏ ỉu xìu như bong bóng hết hơi
Cái đầu xù xì cuối xuống thấp nhỏ giọng lầm bầm mắng
" Làm sao chứ?. Kêu đến đây bây giờ lại không cho về! đáng ghét. "
Thính lực của Cố Thiếu Trạch rất tốt. Cư nhiên bị cô mắng chữi toàn bộ đều nghe được
Hắn không những không cảm thấy tức giận ngược lại còn cảm thấy miệng nhỏ của ŧıểυ ngốc nghếch này mắng người vô cùng đáng yêu. nghĩ rằng Ninh ŧıểυ Tịch đang mắng hắn chính là yêu hắn. Cái mà người ta hay gọi là mắng yêu ấy
[ Bí: Được rồi! hoang tưởng đến thế là cùng]
*Bản quyền thuộc về tác giả Trương Y Y -- Yêu Cầu Không REUP Khi Chưa Có Sự Cho Phép Của Tác Giả
Không kìm được hoang tưởng nụ cười trên khoé miệng lại càng nở rộ không tài nào khép lại được. Hắn bồng cô từ trên đùi mình đặt hẳn lên bàn hiệu trưởng
" A.." bất ngờ bị bồng lên như vậy Ninh ŧıểυ Tịch thản thốt hét lên
Cố Thiếu Trạch hướng ánh mắt nhu tình nhìn cô. hai tay hắn siết chặt vòng eo mảnh khảnh của cô. giọng nói cũng trở nên khàn khàn.
" Dám mắng anh?" mấy ngày trước vẫn còn xưng "tôi" bây giờ hắn đã đói lắm rồi nên liền thay đổi cách xưng hô để tăng thêm phần ám mụi
" Chỉ là mắng một chút thôi ... không có mắng nhiều" Ninh ŧıểυ Tịch biết chính mình mắng người ta bị bắt được. Không có chột dạ ngược lại còn đem ra phân tích một chút sau đó mới trả lời
Mắng người cũng chia loại sao? Đã mắng hắn "đáng ghét" rõ ràng như thế lại còn dám mặc cả ít nhiều
Cố Thiếu Trạch cười thích thú. Xem ra cô rất ngốc
" Khác nhau sao?"
Cái đầu nhỏ vẫn giữ nguyên tư thế không thế cuối thấp không dám nhìn hắn trả lời
" Tất nhiên là...giống nhau rồi"
Cố Thiếu Trạch hắn nghe đến đây liền đen mặt, hừ! rất giỏi bây giờ mới biết nó giống nhau sao?Nhưng cái câu nói này lại nghe rất quen hình như hắn vừa nghe qua thì phải?
Vừa định tiếp tục trêu trọc cô chưa kịp làm gì hắn đã nghe tiếng cô gào khóc, đến nói cũng không nghe ra chữ
" Oa...ô ô...oa..oa...mau... cho... em...xuống"
Cố Thiếu Trạch bị bối rối lúc nãy không phải vẫn còn tốt sao. Khi không lại uỷ khuất khóc lóc đáng thương như vậy chẳng lẻ là do bị hắn dọa sợ? Nhưng hắn chưa chấm mυ"ŧ cô được cái gì đâu? Không lẽ cô phát hiện hắn vừa rồi lén bóp mông cô nên mới hoảng sợ?
" Ô...ô...muốn.. xuống...nhanh. . lên.. ô.. oa"
Ninh ŧıểυ Tịch muốn nhảy xuống lại bị hắn kìm lại trên bàn không cho xuống càng khóc to hơn giống như trên chiếc bàn kia có gì đó rất ghê gớm
Hắn chột dạ cố gắng lau nước mắt cho cô thấp giọng hỏi
" Ngoan, em đừng khóc nữa, anh sẽ rất thương tâm "
Nói trắng ra là hối hận vì lén sờ mông cô thì đúng hơn
Ninh ŧıểυ Tịch lại một lần nữa muốn nhảy xuống nhưng Cố Thiếu Trạch nghĩ cô chính là đang muốn trốn hắn nên hắn càng giữ chặt thân thể nhỏ bé của cô lại
Cố Thiếu Trạch nghe cô nói vội vàng nhìn ra phía sau cô quả thật là có một con gián to to nằm trên chồng văn kiện.
Hắn thở dài một tiếng, giờ thì hiểu rồi. Hoá ra là cô sợ gián nên mới khóc không phải do bị hắn bóp mông mà khóc nha!
Hắn híp đôi mắt phượng lại nguy hiểm trừng mắt nhìn con gián ở phía xa xa
Con gián bị hắn hung dữ trừng đến hai cái râu dài của nó run lên cầm cập. Con người kia hắn bị cái gì vậy? Ta rõ ràng còn chưa đụng đến các người
Cố Thiếu Trạch thu lại ánh mắt hung dữ với con gián. Nhu hoà nhìn ŧıểυ mỹ nhân của hắn đang khóc xướt mướt trên bàn hỏi
" Cô bé, em sợ gián sao?"
Ninh ŧıểυ Tịch khóc đến hết hơi, lời nói ra cũng đứt quãng không liền mạch theo tiếng nấc vô cùng đáng thương
" hức anh. .bồng.. bồng..xuống.. đi.. ô.. oa"
Cố Thiếu Trạch nhìn cô định bồng cô đặt vào lòng mình nhưng trong đầu hắn liền nảy ra một suy nghĩ thâm hiểm hai tay vừa dang ra của hắn lại rút về di chuyển đến mấy cọng tóc rơi trên mặt cô nhàn nhã đùa nghịch
" Đồng ý gả cho anh? Anh liền bồng em xuống hơn nữa còn giúp em đuổi nó đi"
Ninh ŧıểυ Tịch nước mắt rơi lả chả không chịu trả lời. Chỉ lo tập trung canh phòng con gián sợ nó bay đến gần cô
Hắn nở một nụ cười thánh thiện ngón tay thon dài chỉ chỉ vào con gián vẫn nằm ở đó
" Còn không trả lời? anh liền đem nó bỏ vào cái bụng nhỏ của em"