Hắn tuy đến với điệu bộ tha thướt nhưng bọn họ giống như vừa tìm được một trợ thủ. Lúc sinh tử quan đầu, thêm một người không chỉ thêm một phần lực lượng mà là tăng thêm một chút niềm tin để phấn đấu cầu sinh. Người sống không thể không có niềm tin. Người muốn phấn đấu buộc phải có lòng tin. Có người sánh vai tác chiếc cùng ngươi chính là khiến ngươi tăng thêm đấu chí và lực lượng để chiến đấu!
Kim Lão Cúc đến rồi!
Kim Lão Cúc đến liền đưa ý kiến:
“Đừng dùng bè vượt sông.”
“Tại sao?”
“Bởi vì có người của Kiếp Sát Phái và Đồ Quỷ Ốc lặn dưới nước, người chèo thuyền cũng là giả trang!”
“Vậy chúng ta nên qua sông bằng cách nào?”
“Đi về phía trước.”
“Phía trước?”
“Phía trước có Khốn Long hạp.”
“Khốn Long hạp? Không phải nhảy qua chứ?”
“Hẻm núi đó rất rộng, có hơn năm mươi trượng, chính giữa có một chiếc cầu treo, gọi là Phân Thân Kiều, chúng ta qua cầu, có thể không cần lội sông.”
Nghe nói không cần lội nước, mọi người tỏ ra vui mừng.
“Đừng cao hứng quá sớm,” – Kim Lão Cúc cảnh báo – “không thể đả thảo kinh xà!”
“Đừng sợ!” – Cật Sa Đại Vương nói – “gặp kẻ địch ở đây chúng ta cũng không ngại.”
Bọn họ hành động trong im lặng.
Khí trời khá tốt. Nước chảy rất xiết.
Hành động của họ cũng thật yên lặng, vội mà lặng lẽ, gấp mà nhanh nhẹn, im ắng tiếp cận Khốn Long hạp.
Trên hẽm núi ẩn ước không thấy mây trời. Hai bên vách núi giao nhau bởi một chiếc cầu treo. Bọn họ sẽ nhờ vào con đường chênh vênh đó mà đi qua vách đối diện. Phiên Thiên Kiều có vài chỗ ván đã bung ra, thân dây bị sờn, gió mạnh thổi tới, lắc lư không ngừng. Nhưng đó là lối đi duy nhất hướng tới bờ bên kia.
Mọi người không có chọn lựa khác.
Kim Lão Cúc mở đường, là người đều tiên bước lên cầu treo, Cật Sa Đại Vương theo sát phía sau. Mười một đệ tử của Cật Sa Đại Vương đi trước, sau đó là Tiểu thư thư và Tiêu Hồn cô nương, áp hậu là Lương Thương Trung và Oai Chủy Thiếu Giáo.
Mọi người run run căng thẳng bước tới, cầu treo lay động không thôi, tim họ cũng bị treo lơ lửng giữa không trung, cơ hồ muốn bay khỏi lồng ngực; nhìn xuống dòng nước mạnh mẽ bên dưới cầu cuồn cuộn, tựa như con rồng ngàn đầu chuyển mình biến thành đại trùng uốn vặn rên xiết. Từ trên nhìn xuống, vừa hồi hộp, vừa sợ hãi.
Trời vì sao phải tạo ra một con sông thống khổ như vậy?
Lương Thương Trung nhìn chốc lát, mắt không khỏi hoa lên.
Tiểu thư thư và Tiêu Hồn dìu nhau bước đi, mỗi bước là mỗi lần kinh sợ, người ở giữa đất trời thực không là gì cả.
Con sông không chỉ đáng thương, mà là vừa đáng thương vừa đáng sợ.
Y nhìn một chút thấy hoa mắt, đã thu hồi mục quang, nhìn hai bên tay vịn.
Đột nhiên dây thừng rung động một chút, tiếp đó lại chấn động lần nữa. Đấy là sự thật.
Lương Thương Trung kêu thảm.
“Có người chặt dây!”
Kế đó, dây vịn bên trái run lên kịch liệt.
Bọn họ đã có thể nghe thấy chiếc cầu rên rỉ.
“Trời! Nhanh! Phái người kiềm chế …”
Nhưng đã không kịp, bọn họ đang ở giữa cầu, bên kia có người cắt dây.
Dây đứt, nhân mạng treo giữa không trung cũng nhất định đứt theo. Sinh mạng họ giống như cá lớn cá bé bị ném xuống con sông lớn bên dưới.
“Mau nghĩ biện pháp!” – Lương Thương Trung thét với Kim Lão Cúc và Cật Sa Đại Vương – “Bị ném xuống kể như xong!”
Y muốn Kim Lão Cúc qua phía đối diện trước để chiếm lấy vị trí an toàn, muốn Cật Sa Đại Vương ở phía sau cùng bảo vệ, nhưng họ không đồng ý, cho rằng phân tán lực lượng là dại dột, không bằng tập trung binh lực, nhanh chóng vượt cầu tốt hơn!
Ngay cả Oai Chủy Thiếu Giáo cũng nói:
“Muốn qua thì mọi người cùng qua.”
Kim Lão Cúc còn phản bác một câu:
“Nếu không, ngươi đi trước hoặc giả hộ vệ phía sau là được.”
Oai Chủy Thiếu Giáo không muốn. Vì hắn sợ. Hắn không phải sợ người tập kích. Đánh nhau đã thành thói quen của hắn. Đối thủ mạnh cũng không thể khiến hắn sợ hãi.