Nguyên lai Tư Lập Thân cùng Túy Nguyệt tỉ là thanh mai trúc mã…..
Viên ŧıểυ Nhi ngồi ở bên cửa sổ, ghé vào bệ cửa sổ, cằm dưới đặt ở trên khuỷu, hướng đến khuôn mặt nhỏ nhắn ngưng một chút u sầu.
Sau khi Tần Túy Nguyệt tìm được bọn họ, theo đường núi mà đi về, bọn họ rốt cục trở lại trên núi, nhưng nàng cũng không có thể hồi Hoan Hỉ thành, ngược lại bị đưa đến Tư Minh sơn trang.
Hơn nữa, trừ bỏ ngoài Tư Minh sơn trang, nàng thế nào cũng không thể đi, tựa như giống người ở tù, lý do là
vì bảo hộ nàng, bởi vì hiện tại bên ngoài vẫn là có một đống người muốn bắt nàng.
Lý do này làm cho nàng không thể phản bác, hơn nữa tỷ tỷ cũng còn chưa có trả lời thư tứ, nếu nàng đi trở về, trong nhà cũng chỉ có nàng cùng phụ thân; Mà Túy Nguyệt tỉ nói cha đã được an bài đến nơi an toàn, cho nên nàng hãy yên tâm mà sống.
Không có biện pháp, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn sống ở Tư Minh trong sơn trang.
Mấy ngày nay, trong đầu nàng đều nhớ lại hình ảnh mấy ngày trước ở sơn động, bộ dáng Tần Túy Nguyệt cùng Tư Lập Thân vô cùng thân thiết.
Qua ngày đó, người trong sơn trang nói nàng biết, Tư Lập Thân cùng Túy Nguyệt tỉ hai người từ nhỏ liền quen biết nhau, xem như thanh mai trúc mã.
Còn có người nói, Túy Nguyệt tỉ là Tư Lập Thân ít có hồng phấn tri kỷ, bởi vì cô nương thường xuyên xuất hiện ở bên cạnh Tư Lập Thân chính là Túy Nguyệt tỉ.
Trong sơn trang mọi người còn đoán, có lẽ Túy Nguyệt tỉ sẽ gả cho Tư Lập Thân, lên làm phu nhân Tư Minh sơn trang, mà bọn họ cũng vui vẻ mà tán thành.
Nhất định là vậy! Túy Nguyệt tỉ là lão bản Túy Nguyệt lâu, tuy rằng Túy Nguyệt lâu là thanh lâu, nhưng dựa vào mặt quen biết của Túy Nguyệt tỉ, cũng quen biết rất nhiều quý nhân quan to.
Hơn nữa, Túy Nguyệt tỉ lại mĩ như vậy, mặt mày như họa, là mỹ nhân khó gặp, cầm kỳ thư họa, không gì không giỏi, trong Hỉ Ho không biết có bao nhiêu thiếu gia quỳ gối ở dưới váy nàng.
Hơn nữa, Túy Nguyệt tỉ cũng là người tốt lắm, nàng cùng tỷ tỷ là bạn thân, Túy Nguyệt tỉ vẫn luôn xem nàng là muội muội mà đối đãi.
Khi tỷ ấy cùng Tư Lập Thân đứng chung một chỗ, hai người rất xứng đôi, có cười có nói, xem ra vô cùng thân thiết. Mà nàng tựa như cái người ngoài cuộc, hoàn toàn chen không lọt vào cuộc nói chuyện của bọn họ.
Viên ŧıểυ Nhi nghĩ đến bộ dáng bọn họ nói giỡn, ngực lại một trận đau đớn. “Đau quá……” Nàng ôm ngực, cắn cánh môi, ngực rầu rĩ.
Mỗi khi nghĩ đến bộ dáng Tư Lập Thân cùng Túy Nguyệt tỉ thân mật, ngực của nàng rất đau, nàng không thích loại cảm giác này, lòng chua xót làm cho người ta rất muốn khóc.
“Nói dối!” Viên ŧıểυ Nhi hồng mắt, nói nhỏ: “Nói cái gì yêu ta, gạt người!”
Túy Nguyệt tỉ vừa xuất hiện, trong ánh mắt của hắn cũng chỉ có Túy Nguyệt tỉ, đều không có nàng!
Hơn nữa, nàng ở Tư Minh sơn trang mấy ngày nay, hắn cũng đều không xuất hiện, ngay cả liếc mắt cũng không thèm liếc mắt nàng một cái, giống như là quên đi nàng vậy.
Mà lạ cái là, nàng không hề hỏi hạ nhân về hành tung của hắn, nhưng là, về chuyện của hắn, vẫn sẽ luôn truyền đến tai của nàng, mà nàng cũng không tự chủ được mà chú ý tin tức của hắn, cho nên nàng biết mấy ngày nay hắn đều ở cùng với Túy Nguyệt tỉ.
Hừ! Có mỹ nhân làm bạn, vẫn là hồng phấn tri kỷ, khó trách đã quên nàng……
Càng nghĩ, Viên ŧıểυ Nhi càng cảm thấy buồn, ngực đau quá đau quá, đau đến nàng rất muốn khóc.
Mím môi, nàng quật cường nhịn nước mắt xuống “Qủy chán ghét! Tư Lập Thân, ta ghét ngươi nhất!” Kẻ lừa đảo! Nói cái gì thích nàng, đều là gạt người!
Hoàn hảo, nàng không mắc mưu.
Hoàn hảo, nàng không thích hắn……
“ŧıểυ Nhi, ngươi một người đang lầm bầm lầu bầu cái gì?” Tần Túy Nguyệt đi vào phòng, liếc mắt một cái, liền nhìn đến Viên ŧıểυ Nhi ngồi ở bên cửa sổ, trong miệng lẩm bẩm.
Nghe được thanh âmTần Túy Nguyệt, Viên ŧıểυ Nhi sửng sốt một chút, mau chóng chớp đi nước mắt trong hốc mắt, nhưng là hốc mắt lại ửng đỏ, không qua được mắt của Tần Túy Nguyệt.
“Không, không có nha!” Quăng ra một chút cười, Viên ŧıểυ Nhi không được tự nhiên nhìn Tần Túy Nguyệt, hạnh mâu lại lướt nhẹ, không muốn cùng nàng nhìn nhau.
Vừa thấy đến Tần Túy Nguyệt, nàng sẽ nghĩ đến Tư Lập Thân, sẽ nghĩ đến bộ dáng hai người thân mật chung một chỗ, tâm sẽ đau ê ẩm…Nàng có thể hay không -không nên nhìn đến Túy Nguyệt tỉ?
Đem vẻ mặt của Viên ŧıểυ Nhi đều thu vào mắt, Tần Túy Nguyệt sâu sắc phát hiện được ŧıểυ oa nhi hồn nhiên trước mắt đã trưởng thành.
Hạnh mâu vô tà, không hiểu tình yêu, nhiễm lên chút tình thương, ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn vốn dĩ thuần khiết, nay đã có biểu tình của nữ nhân.
Là vì Tư Lập Thân sao?
Bởi vì hắn, cho nên Viên ŧıểυ Nhi từ cô nương chưa trưởng thành nay trở thành ŧıểυ nữ nhân!
Tần Túy Nguyệt suy nghĩ sâu xa, phát hiện hạnh mâu hồn nhiên của Viên ŧıểυ Nhi có chút mờ mịt, nét mặt biểu hiện không còn vẻ hồn nhiên mà thay vào đó là có chút mờ mịt, không biết chính mình đã động tình.
Tâm tư vừa chuyển, nàng giơ lên nụ cười sủng nịnh.
“Làm sao vậy? Sống ở Tư Minh sơn trang không quen sao? Vẫn là Thân ca ca đối với ngươi không tốt? Nếu đúng như trong lời nói, ngươi nói cho Túy Nguyệt tỉ, Túy Nguyệt tỉ giúp ngươi giáo huấn hắn!” Nàng cười nói, tron ngôn ngữ tự nhiên lộ ra sự thân mật của nàng cùng Tư Lập Thân.
Ngữ khí rất quen lại vô cùng thân thiết làm cho Viên ŧıểυ Nhi cụp mi xuống, ngực càng buồn, mím môi, nột nột nói: “Không, không có, ta sống ở đây tốt lắm, chính là nhớ nhà, nhớ tỷ tỷ, nhớ phụ thân.” Thậm chí…… sẽ vụng trộm nhớ tới hắn.
Nhưng cuối cùng câu kia, nàng nuốt ở miệng.
Không nghĩ thừa nhận, nhưng là nàng cũng không thể không thừa nhận, nàng thường thường nghĩ đến Tư Lập Thân, nàng muốn gặp hắn, nhưng là cá tính quật cường không thể mở miệng được.
Loại cảm tình không được tự nhiên lại xa lạ, ngay cả chính nàng đều không thể hiểu rõ.
“Ngốc ŧıểυ Nhi, chờ sự tình giải quyết, ngươi có thể gởi thư về nhà!” Tần Túy Nguyệt khẽ cười, yêu thương nhẹ xoa đầu Viên ŧıểυ Nhi, mâu quang khinh tránh, giống như lơ đãng nhắc tới “Hơn nữa, chờ sau khi chuyện bảo tàng chuyện giải quyết, Túy Nguyệt tỷ tỷ cũng có một việc vui a!”
“Việc vui?” Viên ŧıểυ Nhi sửng sốt một chút, khó hiểu nhìn Tần Túy Nguyệt “Cái gì việc vui?”
Tần Túy Nguyệt hơi thẹn thùng gợi lên cánh môi, mắt đẹp nhìn Viên ŧıểυ Nhi “Là có liên quan tới việc vui của ta cùng Thân ca ca a, phí thời gian đã lâu, nay cũng nên là lúc thực hiện a”
Nàng cười đến kiều diễm, lời tuy không có nói rõ, lại mang theo ám chỉ rõ ràng.
Viên ŧıểυ Nhi nghe được khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trắng bệch, rốt cuộc nói không nên lời nói gì, nước mắt lại tự động rơi xuống.
“A? ŧıểυ nhi? Ngươi như thế nào lại khóc?”
Khóc? Viên ŧıểυ Nhi mở to mâu chứa lệ nhìn Tần Túy Nguyệt, trong lúc hoảng hốt, tâm ngây thơ tựa hồ như có điểm sáng tỏ.
Ngực đau, lòng nhói…Tất cả đều là vì nàng yêu Lập Thân!
*
Vừa hiểu được tâm chính mình tâm, cả đầu Viên ŧıểυ Nhi đều là ý niệm rời đi.
Nàng không nghĩ sẽ ở lại Tư Minh sơn trang, không nghĩ sẽ nhìn đến Tư Lập Thân cùng Tần Túy Nguyệt, cũng không muốn nghe tin tức có liên quan tới họ, nghe xong, lòng của nàng chỉ biết càng đau.
Nàng tự mình hiểu lấy, nàng căn bản so ra kém với Túy Nguyệt tỉ, bất luận học thức hay nhan sắc, nàng đều thua Túy Nguyệt tỉ thật nhiều, là nam nhân đều đã tuyển đến Túy Nguyệt tỉ.
Cúi mâu, Viên ŧıểυ Nhi yên lặng đi ra biệt viện, thừa dịp đêm khuya tất cả mọi người ngủ say, lặng lẽ tránh đi thủ vệ, yên lặng đi tới cửa sau.
“Đã trễ thế này, nàng muốn đi đâu?”
Còn chưa bước ra khỏi cửa, thanh âm trầm thấp quen thuộc theo phía sau truyền đến.
Viên ŧıểυ Nhi cả kinh, kinh ngạc xoay người “Ngươi, ngươi làm sao có thể……” Đã trễ thế này, hắn như thế nào xuất hiện tại đây?
“Nàng muốn rời đi?” Tư Lập Thân nhíu mày hỏi. Hắn nguyên bản nghĩ đến biệt viện nàng ở xem nàng một cái, thì thấy nàng lén lút đi ra, hắn không theo sau nàng, thẳng đến đi vào cửa sau, hắn mới ra tiếng.
“Ta……” Viên ŧıểυ Nhi nói quanh co, quật cường nhìn đi chỗ khác, không nhìn đến hắn “Ta cũng không phải phạm nhân, muốn rời khỏi không được sao?”
“Bên ngoài nguy hiểm……”
“Việc kia cũng là chuyện của ta, liên quan gì đến ngươi?” Viên ŧıểυ Nhi đánh gãy lời nói của Tư Lập Thân, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn cúi thấp “Ngươi cũng không phải là người nào của ta, chuyện của ta không cần ngươi quản, ngươi chỉ cần quản chuyện của Túy Nguyệt tỉ……” Nói đến cuối cùng đã mang theo một tia ghen tuông.
Mà toan vị kia, Tư Lập Thân đều nghe.
Bạc môi nhẹ nhàng gợi lên, hắn phát hiện, theo con mắt nàng vừa mới không dám nhìn đến hắn, dường như đang trốn tránh cái gì đó.
“ŧıểυ Nhi, nàng có điểm lạ.” Hắn tiến lên, tay muốn chạm vào nàng.
Con ngươi đen nhẹ híp, không để ý giãy dụa của nàng, Tư Lập Thân dùng sức đem nàng kéo vào trong ngực.
“Buông ──” Viên ŧıểυ Nhi mãnh liệt giãy dụa, nâng lên quyền đầu, dùng sức đánh hắn, hai chân cũng dùng sức đá “Tư Lập Thân! Buông…… Ngô!”
Nàng tức giận đến gầm nhẹ, nhưng lời nói còn lại đều bị hắn hôn lấy, bạc môi nóng cháy gắt gao quấn quít lấy nàng.
“Không!” Nàng liều mình né tránh, lại tránh không khỏi, thậm chí hắn bá đa͙σ đem nàng đặt ở trên tường, bàn tay to cầm chặt cằm nàng, không cho nàng né tránh, cuồng mạnh ngăn chặn cánh môi của nàng, thô lỗ duyện môi nàng.
Hắn thô lỗ nàng, lưỡi dài quấn quít lấy của nàng, không để ý phản kháng của nàng, mãnh liệt hút, thô bạo đem phấn nộn hôn đến một mảnh sưng đỏ.
“Ô……” Môi, bị hắn hôn đau quá; Tâm, cũng từng trận co rút đau đớn theo, Viên ŧıểυ Nhi cảm thấy một trận ủy khuất, nước mắt đi theo rơi xuống.
Nàng vừa khóc, hắn sẽ không có biện pháp.
Dời môi, Tư Lập Thân bất đắc dĩ nhìn Viên ŧıểυ Nhi “Như thế nào lại khóc?” Hắn than nhẹ, tay ôn nhu lại kích động muốn lau đi lệ trên mặt nàng.
Nhưng nước mắtốt từ cặp mặt to không ngừng lăn ra, muốn lau như thế nào cũng lau không xong, thậm chí càng ra càng nhiều.
“Đừng khóc.” Hắn nhẹ dỗ, tuấn mâu ôn nhu, đau sủng nhìn nàng khóc sướt mướt trong lòng, ai! Hắn không phải cố ý chọc nàng khóc nha! Chính là xem nàng vẫn kháng cự hắn, tính tình hắn nhịn không được, mới có thể thô lỗ như vậy.
Vừa gặp gỡ nàng, tất cả bình tĩnh của hắn toàn bay hết, biến thành một cái ŧıểυ tử xúc động.
“Trứng thối! Ngươi đại phôi đản này! Ta chán ghét ngươi!” Viên ŧıểυ Nhi bên khóc bên mắng, nâng quyền đầu dùng sức đánh hắn.
“Được, ta là trứng thối.” Hắn theo lời của nàng, cũng ngoan ngoãn cho nàng đánh, chỉ cần nàng không khóc, nàng muốn mắng như thế nào đều được.
“Ngươi đã có Túy Nguyệt tỉ, làm sao còn trêu chọc ta? Còn nói cái gì yêu ta? Gạt người! Ngươi đại lừa đảo này, ta ghét ngươi nhất!”
Viên ŧıểυ Nhi vừa khóc cừa gào thét, nước mắt không ngừng rớt xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ bừng, hồn nhiên từ cặp hạnh mâu kia đã không còn nhìn thấy, ngược lại phiếm lên chút quyến rũ rung động của nữ nhân.
Tư Lập Thân phát hiện, hắn nhìn nước mắt của nàng, lệ nhan động lòng người kia, thuộc loại nữ nhân mềm mại, tâm của hắn bắt đầu run rẩy mừng như điên.
“ŧıểυ Nhi của ta, nàng yêu ta sao?” hắn thật sâu nhìn nàng.
Viên ŧıểυ Nhi cả kinh, kích động phủ nhận “Nói bậy! Ai yêu ngươi? Ngươi tự đại tự cuồng, đừng tự mình đa tình.” Nàng rống to, nhưng sự chột dạ từ mâu nhi lại bay ra.
Tư Lập Thân thấp giọng nở nụ cười “ŧıểυ Nhi của ta, nàng a, thực không thích hợp nói dối.” Hắn nói nhỏ, nhịn không được cúi đầu ngậm lấy môi của nàng.
“Không cần!” Viên ŧıểυ Nhi né tránh, dùng sức muốn đẩy ra hắn “Ngươi tránh ra! Không cần gặp mặt ta, ngươi đã có Túy Nguyệt tỉ, còn vẫn chạm vào ta, ngươi hỗn đản này!”
“Túy Nguyệt? Này liên quan gì đến nàng?” Theo lời vừa mới của nàng luôn nhắc tới Tần Túy Nguyệt, mà chuyện này liên quan gì đến Tần Túy Nguyệt?
“Ngươi đừng giả ngu!” Viên ŧıểυ Nhi trừng mắt hắn “Túy Nguyệt tỉ không phải hồng phấn tri kỷ của ngươi sao? Cũng là trang chủ phu nhân tương lai của ngươi!”
Nàng h một tiếng, trong lời nói mang theo một chút ghen tuông, Tư Lập Thân nhịn không được nở nụ cười.
“ŧıểυ ŧıểυ Nhi, nàng là đang ghen sao? Bộ dáng nàng ghen thật đáng yêu.” Hắn cười đến làm càn, không để ý giãy dụa của nàng, đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực “Ta cùng Túy Nguyệt không phải là cái loại quan hệ này, ta chỉ là đem nàng ấy làm muội muội yêu thương, người ta động lòng chỉ có nàng thôi.”
Chỉ có nàng, hồn nhiên không tỳ vết như nàng, làm cho tâm hắn toàn bộ đều thuộc về nàng.
“Ngươi gạt người!” Mở to lệ mâu, Viên ŧıểυ Nhi xem xét hắn “Ngươi mấy ngày nay rõ ràng cùng Túy Nguyệt tỉ ở chung một chỗ, hơn nữa ngươi cũng không đến xem ta, đem ta một người để lại trong trang, Túy Nguyệt tỉ vừa xuất hiện, trong mắt của ngươi cũng chỉ có nàng……”
Nàng thấp giọng nói xong, thanh âm mềm mại có thật nhiều ủy khuất, rõ ràng giận hắn, rõ ràng không tin lời nói của hắn, nhưng tâm trong lòng lại động.
Thấy bộ dáng nàng ủy khuất lại đáng thương, làm cho trái tim Tư Lập Thân đều mềm, bất đắc dĩ than nhẹ “Không để ý tới nàng, là muốn cho ngươi thời gian để tự thanh tịnh, nếu là ta vẫn đuổi theo nàng, ngươi có thể hay không -không hoảng loạn mà chạy trốn khỏi ta?”
Viên ŧıểυ Nhi sửng sốt một chút, trả lời không được.
Nàng biết nàng sẽ! Bởi vì được hắn yêu quả thật làm cho nàng bối rối đến không biết phải làm sao, nếu hắn vẫn bức nàng, quả thật nàng sẽ bỏ trốn mất dạng.
Biểu tình của nàng đều trả lời hết thảy, Tư Lập Thân tức giận nhìn nàng “Nhìn đi! Còn có, mấy ngày nay ta là cùng Túy Nguyệt ở chung một chỗ là thương lượng sự tình……”
“Thương lượng hôn sự của các ngươi sao?” Viên ŧıểυ Nhi cắn môi, thấp giọng đánh gãy lời nói của hắn.
“Cái gì hôn sự?” Tư Lập Thân sửng sốt.
Viên ŧıểυ Nhi cúi đầu, sâu kín nói “Túy Nguyệt tỉ nói, chờ chuyện tàng bảo đồ chấm dứt, sẽ bắt đầu tiến hành việc vui của các ngươi.”
Tư Lập Thân nhíu mày, khuôn mặt anh tuấn xẹt qua một tia không vui “Nàng đừng nghe nàng ta nói bậy! Ta căn bản không có khả năng cưới nàng ta, ta đã nói rồi, ta chỉ muốn kết hôn với nàng.”
“Thật vậy chăng?” Viên ŧıểυ Nhi mở to thủy nhuận mâu sợ hãi nhìn Tư Lập Thân “Ngươi thật sự sẽ không kết hôn cùng Túy Nguyệt tỉ sao?”
Nàng có thể tin tưởng hắn sao?
“Đương nhiên.” Đang cầm mặt của nàng, Tư Lập Thân còn thật sự nhìn nàng, khuôn mặt anh tuấn có nồng đậm thâm tình “ŧıểυ ŧıểυ Nhi, ta chỉ muốn có nàng.”
“Nhưng là……” Viên ŧıểυ Nhi vẫn đang không thể tin được, Túy Nguyệt tỉ như thế nào lừa nàng? Toàn bộ nàng đều cảm thấy rối loạn.
“Muốn ta chứng minh cho ngươi xem sao?” Tư Lập Thân không kiên nhẫn ngăn chặn môi của nàng, không kiên nhẫn giải thích, hắn sẽ lấy hành động chứng minh, tinh tường nói cho nàng ──
Hắn chỉ cần!
*
“n……”
Viên ŧıểυ Nhi than nhẹ, lời nói còn lại đều bị Tư Lập Thân hôn đi, lưỡi dài ẩm ướt nóng cuồng tứ phiên quấy trong đàn khẩu, hút mật ngọt trong cái miệng nhỏ nhắn.
Bàn tay to cũng đi tới ngăn vạt áo, thô lỗ kéo áo lót hồng nhạt, cầm lấy một bên miên nhũ, ngón tay xoa nắn, vuốt ve nơi mềm mại của nàng.
Mông cường tráng rắn chắc đặt lên mềm mại giữa chân, làm chon am tính lửa nóng kề sát chỗ lõm xuống, di động cái mộng, va chạm chỗ non mềm kia.
“n……” Viên ŧıểυ Nhi nhẹ thở gấp, thân thể mẫn cảm lại nhiệt tình không chịu nổi khiêu khích của hắn, lập tức mềm yếu ở trong lòng hắn.
“ŧıểυ Nhi, muốn ta sao? n?” Môi ẩm ướt nóng nhẹ nhàng đi xuống, ngậm lấy một cái nhũ tiêm, đầu lưỡi khẽ liếʍ qua cặp thỏ ngọc tuyết trắng, ngậm đỏ bừng mê người.
Mà một tay kia cũng đi xuống váy, cách tiết khố mỏng manh, lấy ngón tay trêu chọc hoa môi, đầu ngón tay thanh lam, đè đẩy hoa khâu non nớt.
Mới khiêu khích vài cái, hoa dịch đã thấm ra, chỉ chốc lát sau đã đem tiết khố nhiễm ẩm ướt, mà ngón tay hắn cũng cảm nhận được sự ẩm ướt động tình của nàng.
“A!” Nàng cũng đã nhận ra, mắc cỡ đỏ mặt, mắt sương mù, bối rối nhìn hắn, nhưng mông trắng lại nhịn không được nâng lên, vặn vẹo, nhẹ cọ ngón tay hắn.
“ŧıểυ Nhi, ta thực thích sự nhiệt tình của nàng.” Ngậm nhũ tiêm đỏ bừng, hắn làm càn hút, đem hai luồng miên nhũ liếʍ thành một mảnh ẩm ướt, làm cho nhũ lôi nở rộ kiều diễm.
Mà ở ngoài tiết khố bàn tay to cũng kéo tiết khố xuống, bàn tay to bao vây lấy hoa huy*t ẩm ướt nóng, lấy tay vuốt ve qua lại.
Hai ngón tay nhẹ cọ trân châu mẫn cảm, đi theo động tác cọ xát kéo làm, khiêu khích nhiệt tình của nàng.
“À không……” Nàng lắc lắc đầu yêu kiều, hoa dịch theo khiêu khích của hắn không được trào ra, lập tức đem tay chưởng của hắn biến thành một mảnh ẩm ướt, tràn đầy yêu dịch.
Theo yêu dịch ẩm ướt kia, ngón tay đẩy ra hoa môi, nháy mắt tham tiến vào hoa huy*t, lập tức liền chỉnh lại và căn nhập vào.
“A!” Đột nhiên tới tiến vào làm cho Viên ŧıểυ Nhi co rút nhanh một cái, bụng đi theo co rút lại, vách tường hoa chật ních gắt gao hấp thụ ngón tay hắn.
“ŧıểυ Nhi, nàng thật chặt……” Hắn ách thanh nói, chật hẹp của nàng làm cho nam tính của hắn trướng đau một trận, rất muốn vùi thật sâu vào trong cơ thể nàng.
“n a……” Viên ŧıểυ Nhi nhịn không được di động ŧıểυ mông, đi theo tới hồi, di động của ngón tay, thậm chí lắc lắc mông trắng, làm cho ngón tay vào sâu vách tường hoa non nớt.
Nhiệt tình của nàng làm cho Tư Lập Thân con ngươi đen nóng lên, ngón tay động luật nhanh hơn, ngón cái đi theo, tìm được hoa châu ngay trước, đi theo luật động, lôi kéo.
“ŧıểυ Nhi, thích như vậy sao?” Kìm hoa châu đỏ tươi, hắn ách thanh hỏi, mê muội nhìn người nàng ý loạn tình mê.
“A…… thích, thích……” Viên ŧıểυ Nhi đỏ mặt yêu kiều, lắc mông, hưởng thụ đùa bỡn của hắn.
Từng trận khoái ý tê dại làm cho cả người nàng run rẩy, không tự chủ được muốn càng nhiều càng nhiều……
“Thân…… Cho ta……” Tay nhỏ bé cầm lấy bờ vai của hắn, liếʍ cánh môi, mắt sương mù, khát cầu nhìn hắn.
“Cho nàng cái gì? cũng không dễ dàng thỏa mãn nàng, ngón tay luật động nhanh hơn, làm cho yêu dịch tinh tế theo ngón tay di động không ngừng mà tràn ra.
“n……” Cắn môi, tay nàng dời xuống, cách vật liệu may mặc khẽ vuốt nam tính sớm bừng bừng phấn chấn nóng cháy “Tiến vào……”
Nàng than nhẹ, ngón tay cách vải dệt âu yếm qua lại nam tính thô dài.
“Đáng chết!” Tư Lập Thân thô rống một tiếng, vốn đang nghĩ muốn trêu nàng, nhưng bị nàng đụng chạm như vậy, làm cho hắn nhất thời mất đi lý trí.
Hắn nhanh chóng rút ra ngón tay, cởi bỏ qυầи ɭóŧ, đem thô dài nóng cháy lấy ra, bàn tay to đem đùi phải của nàng nâng lên, làm cho nóng thiết nhắm ngay hoa khâu mê người, dùng sức một cái chen vào