Một mùi thơm thoang thoảng từ nhà bếp bay ra, Kỷ Hiểu Nguyệt không chịu nổi cám dỗ bèn rời tay chuột chạy vào bếp. Trước khi đi, cô không quên nhắn lại với Phong Diệp Vô Nhai:
“Em có việc, đợi một lát nhé”.
“Anh cũng biết nấu ăn sao?” Nhìn An Húc Dương đang bận rộn trong bếp, Kỷ Hiểu Nguyệt tỏ rõ vẻ kinh ngạc. An đại công tử đây sao!
An Húc Dương cười đáp: “Anh yêu cầu cao với đồ ăn như vậy, nếu không biết tự làm thì chẳng phải sẽ đói chết sao?”
Kỷ Hiểu Nguyệt thấy An Húc Dương bỏ mấy con tôm đỏ tươi vào đĩa, “Tùng đại hiệp”, “Tùng tôm” [1]. Trước mắt cô bỗng hiện lên hình ảnh Tùng Phong Hàn bị người người đuổi giết, không nén được bật cười lớn. Thật ra Tùng Phong Hàn trong game và An Húc Dương ngoài đời có sự khác biệt rất lớn.
[1] Tác giả chơi chữ, trong tiếng Trung, đại hiệp (大侠) và tôm (大虾) phát âm giống nhau.
Tùng Phong Hàn trong game rất ngốc nghếch, nhưng do kinh nghiệm chơi game không có nên tay chân chậm chạp, thật không thể trách anh ta được. Còn An Húc Dương ngoài đời... thật sự rất nam tính, nếu không sao được mọi người công nhận là “vạn người mê”.
“Yên tâm, nhất định sẽ không làm em thất vọng đâu”.
An Húc Dương nhanh nhẹn dọn các món ăn lên bàn, nhìn nụ cười của Kỷ Hiểu Nguyệt, anh bất chợt cảm thấy chói mắt.
Màu sắc hấp dẫn, mùi thơm cuốn hút, hương vị...
Kỷ Hiểu Nguyệt với tay bốc một miếng đậu cô ve cho vào miệng.
“Ngon quá!”
“Từ từ nào, không ai ăn tranh với em đâu”. An Húc Dương mỉm cười vỗ nhẹ lên tay Kỷ Hiểu Nguyệt rồi lấy một đôi đũa đưa tới cho cô.
“Đợi một chút”. Kỷ Hiểu Nguyệt đặt đũa xuống, vội vàng chạy đến máy tính nói thêm mấy câu với Phong Diệp Vô Nhai rồi quay lại bàn, ăn lấy ăn để.
Tay nghề của An Húc Dương đúng là rất giỏi.
“Anh có thể làm đầu bếp cho chương trình nấu ăn được đấy!” Kỷ Hiểu Nguyệt vừa ăn vừa không tiếc lời khen ngợi.
Dù cũng đói, nhưng An Húc Dương lại ăn rất ít, chủ yếu nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt ăn, trong mắt lấp lánh những tia sáng.
“Anh chỉ muốn làm cho người mình thích ăn thôi”. Giọng của An Húc Dương rất nhẹ, nhưng lực chấn động lại mạnh khiến cơn thèm ăn của Kỷ Hiểu Nguyệt đột nhiên tắt ngấm.
Lúc Kỷ Hiểu Nguyệt ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt sáng rực của An Húc Dương đang nhìn mình.
“...” Khóe môi cong lên nhưng cô không cười nổi.
Đôi đũa cứ chọc tới chọc lui con tôm thơm ngon hấp dẫn trong đĩa. Hóa ra nuốt không trôi là thế này đây!
Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, vấn là lời thổ lộ nhiều năm trước, anh chưa từng biến mất, cô cũng chưa từng thất vọng... có lẽ... kết quả sẽ khác. Nhưng bây giờ... cuộc sống khác nhau, thân phận khác nhau, rất nhiều thứ cũng đã điên cuồng biến đổi. Kỷ Hiểu Nguyệt cắn môi, cụp mắt không biết phải mở lời thế nào.
Thấy Kỷ Hiểu Nguyệt bỗng nhiên trở nên bối rối, An Húc Dương đứng lên vòng qua phía bàn nơi cô ngồi, nắm đôi bàn tay mềm mại, chân thành nói:
“Hiểu Nguyệt, em biết không, dù chỉ là trong game, nhưng khi thấy em kết hôn với người khác, anh đã rất ghen tị với Phong Diệp Vô Nhai. Anh biết anh không thể ngăn anh ta lấy em, nên sau khi suy nghĩ rất nhiều, anh quyết định chỉ còn cách đến đây”.
Trái tim Kỷ Hiểu Nguyệt khẽ rung động, cô ngước đôi mắt long lanh thoáng ẩn hiện nét kinh ngạc nhìn An Húc Dương. Anh cũng mỉm cười nhìn cô, đôi mắt dịu dàng như những vì sao lấp lánh:
“Lúc trước, anh muốn nhanh chóng bước vào cuộc sống của em, được ở gần bên em, nên đã không do dự tham gia vào Chân Linh Thần Giới. Nhưng anh không ngờ quyết định ấy ngốc quá, lần nào cũng bắt em phải bảo vệ anh, cuối cùng còn khiến em chơi game không được vui vẻ. Anh thực sự xin lỗi!” Giọng An Húc Dương khẽ run, dù rất nhẹ nhưng Kỷ Hiểu Nguyệt vẫn tinh tế nhận ra.
Bỗng nhiên cô thấy mềm lòng, chẳng phải đây vẫn là ánh mắt quen thuộc, giọng nói quen thuộc và một Bạch Sùng Tước của ngày xa xưa sao?!
“Hiểu Nguyệt... trước kia... thật ra... lúc trước anh không đúng, anh không nên đột nhiên biến mất, nhưng mong em hãy tin bởi anh có nỗi khổ riêng. Giờ anh đứng đây, chân thành cầu xin em, xin em hãy cho anh thêm một cơ hội, để anh chứng minh mình có thể đem lại hạnh phúc cho em, được không?”
Kỷ Hiểu Nguyệt khẽ chớp mắt, đối diện với ánh mắt An Húc Dương sáng rực cô không biết nên làm gì, chỉ dám đưa mắt nhìn đi chỗ khác:
“Em...”
“Em không cần trả lời anh vội”. An Húc Dương đột nhiên ngắt lời Kỷ Hiểu Nguyệt, giọng nói rất nhẹ nhàng.
“Vì... anh phải quay về đoàn làm phim bây giờ. Em cứ từ từ suy nghĩ, lúc nào muốn trả lời thì nói với anh, được không?”
Kỷ Hiểu Nguyệt ngạc nhiên: “Anh phải đi ngay sao?”
An Húc Dương cười nhẹ: “Phải, anh chỉ xin nghỉ phép được ba ngày thôi nên đến lúc phải quay về rồi. Nhưng lúc nào em cũng có thể tìm anh”.
An Húc Dương liếc nhìn chiếc di động trên mặt bàn. Kỷ Hiểu Nguyệt hiểu ý, khẽ mỉm cười.
“Nhanh lên nào, hy vọng bữa cơm này không quá tệ”. An Húc Dương nhẹ nhàng đứng dậy, cười tươi. Trong nháy mắt từ một cậu trai si tình khôi phục lại thành người đàn ông “vạn người mê”.
“Anh đi đây. Trong tủ lạnh anh có chuẩn bị ít đồ ăn, chắc cũng đủ để em ăn trong hai ngày. Đừng ăn đồ ăn nhanh mãi như thế, không tốt cho sức khỏe đâu”.
Và kết cục là An Húc Dương đi như thế nào, Kỷ Hiểu Nguyệt cũng không nhớ rõ.
Tâm tư rối loạn, tinh thần chấn động. Rốt cuộc An Húc Dương có ý gì? Vội vã ngồi máy bay từ một nơi xa xôi vạn dặm về đây chỉ để làm một bữa cơm cho cô thôi sao?
@_@...
Một cơn gió lốc thổi đến, cuốn Tế Nguyệt Thanh Thanh lên không trung, né đòn tấn công hung hãn của Boss. Tế Nguyệt Thanh Thanh sực tỉnh, nhanh chóng trả đòn.
Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ...
Phong Diệp Vô Nhai: “Em sao vậy?”
Đánh Boss lại đứng ngây ra như phỗng, cô nàng đang suy nghĩ lung tung gì thế không biết?
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Không sao”.
Phong Diệp Vô Nhai: “Đã xảy ra chuyện gì à?”
Tế Nguyệt Thanh Thanh (im lặng vài phút): “Nếu có một người vượt ngàn dặm xa xôi về chỉ để làm một bữa cơm cho anh, anh nghĩ thế nào?”
Thao tác luôn chính xác đến không phẩy mấy giây nhưng khi nghe cô hỏi, Phong Diệp Vô Nhai cũng phải im lặng vài phút, sau đó ngắn gọn trả lời:
“Giết kẻ đó”.
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “... ...>_<... ...”
Tế Nguyệt Thanh Thanh cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần.