Một lần nữa bị nguy hiểm tấn công, Kỷ Hiểu Nguyệt không thể giữ hình tượng nhân viên tốt đẹp nữa, cô dùng sức lên gối, đập mạnh vào cái vật cương cứng kia. Cuối cùng cũng tự do rồi, Kỷ Hiểu Nguyệt như một chú thỏ con thoát khỏi nanh vuốt con sói lớn chạy trốn như bay.
“Á!” Cũng lúc đó tiếng kêu thảm thiết vang lên. Cảm giác này Tề Hạo tuyệt nhiên chưa từng nếm trải.
Tề Hạo tức giận, vươn tay định bắt lại chú thỏ bé nhỏ ấy. Nào ngờ chú thỏ hoảng sợ đến mức không còn nhận ra đường lối, cứ thể mở cửa sổ nhảy xuống.
“Kỷ Hiểu Nguyệt!” Đây là tầng 48 đấy! Cô gái này vì muốn trốn chạy anh mà sẵn sàng nhảy lầu!
Tề Hạo trơ mắt nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt nhảy ra ban công nhỏ bên ngoài cửa sổ, giẫm lên mấy chậu hoa, rồi chống hai tay lên lan can, lách người trèo sang ban công ngoài phòng trà, chạy mất tăm. Một loạt các động tác liền mạch, đến là trơn tru.
Shit! Cô ấy nghĩ mình đang PK trong game sao? Lại còn chơi trò “chạy đến vách, bay trên mái” nữa chứ. Tề Hạo thật sự tức giận, ngày mai anh sẽ sai người đóng kín tất cả các cửa sổ này lại!
Kỷ Hiểu Nguyệt điên cuồng chạy một mạch xuống tầng dưới, đột nhiên nhớ ra máy tính của cô vẫn chưa tắt, nếu để cái tên Tổng giám đốc biến thái kia thấy cô chơi game trong giờ làm việc, cô nhất định sẽ chết rất thảm! Thế là cô quay trở lại tầng trên, “cạch”, gạt cầu dao điện xuống. Giờ thì an toàn rồi! Dù sao văn phòng cũng không còn ai, phòng Tổng giám đốc đã có cầu dao điện riêng, sẽ không ảnh hưởng đến ai hết. Nghĩ vậy, Kỷ Hiểu Nguyệt yên tâm bỏ đi.
Nhưng, bạn nhỏ Kỷ Hiểu Nguyệt không biết chút nào về điện đã vô tình gạt nhầm cầu dao điện mất rồi. Vì thế, Tề Hạo vừa bước vào thang máy đã bị kẹt cứng trong đó. Sau một thoáng giật mình, Tề Hạo nổi điên:
“Kỷ Hiểu Nguyệt!”
“Rầm”, anh đấm thật mạnh vào vách cầu thang máy.
Ôi, đứa trẻ đáng thương!
***
Kỷ Hiểu Nguyệt vừa về đến nhà đã nghe chủ nhà thông báo: Một là quý sau nộp tiền, hai là chuyển đi! Đúng là năm xui tháng hạn!
Kỷ Hiểu Nguyệt cắn răng đáp: “Ba ngày nữa cháu sẽ rời đi!”
Dù sao căn nhà mới cũng đã dọn dẹp gần xong, chỉ còn một ít đồ gia dụng chưa sắm kịp nữa thôi. Cô tính ba ngày sau sẽ chuyển vì thời gian hai ngày này rất quan trọng, không thể lãng phí được!
Lại phải “đổ máu” một trận nữa rồi!
Trước mắt Kỷ Hiểu Nguyệt hiện lên những con số 8888, nếu tiền trong game có thể biến thành tiền thật thì tốt biết bao! Kỷ Hiểu Nguyệt cắn miếng bánh quy rẻ tiền mua ở siêu thị, vừa đăng nhập game vừa nghĩ: “Tổng giám đốc Tề nói sẽ chia hoa hồng, nhưng không biết phải đợi đến khi nào?”
Tế Nguyệt Thanh Thanh lên mạng nhưng Phong Diệp Vô Nhai không còn trên mạng nữa, tòa thành cổ lộng lẫy có chút trống trải.
Đúng lúc này, Măng Mọc Sau Mưa gửi tin nhắn đến:
“Tế Nguyệt Thanh Thanh, cậu còn mặt mũi để quay về à? Đêm động phòng lại dám bỏ rơi người ta, giờ tất cả mọi người đến muốn giết cậu đấy!”