Editor: Tường An
Nghe tiếng vang rất nhỏ bên ngoài, A La tất nhiên biết đó là động tĩnh của Tiêu Kính Viễn.
Chẳng qua, nàng cố ý làm như không nghe thấy, tiếp tục cầm chén trà thong thả uống.
Hừ. Muộn như vậy mới đến.
Đến muộn cũng thôi đi, lại còn không chịu thẳng thắn một chút, cố ý muốn thử nàng?
Nàng dứt khoát làm lơ, không lên tiếng, cũng không chạy đến trước cửa sổ gặp hắn.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc cửa sổ bị đẩy ra, một bóng người mạnh mẽ nhảy vào.
Người nọ đương nhiên là Tiêu Kính Viễn.
Thân ảnh cao lớn đi đến trước mặt A La, nhướng mày nói: Không nghe thấy động tĩnh của ta?
A La mím môi nhịn cười, cố ý nói: Nào có động tĩnh gì a, ta cũng không nghe thấy!
Dứt lời, nàng liếc mắt nhìn hắn: Ngươi đó, bỗng dưng nhảy vào dọa ta bị giật mình.
Ánh trăng mông lung phảng phất như một tầng lụa mỏng, cây bách trong sân viện truyền đến mùi hương thoang thoảng, tiếng dế gáy trong đêm thu yên tĩnh, nữ hài nhi mười bốn mười lăm tuổi ngước đôi mắt trong veo động lòng người mang theo ý cười nghịch ngợm.
Trái tim Tiêu Kính Viễn đập lỡ một nhịp, nhất thời không nói gì, ánh mắt thâm trầm cũng dần trở nên nóng bỏng.
Ngươi... tuy trong lòng đã động nhưng hắn vẫn cố gắng đè nén, thản nhiên hỏi: Vừa rồi ngươi không nghe được động tĩnh bên ngoài?
Ta nên nghe được sao? Trước kia ngươi còn nhẹ nhàng gõ cửa, vừa rồi hình như không có gõ mà? A La giả ngu, vẻ mặt mờ mịt.
Tiêu Kính Viễn thấy thế thì không khỏi nghi hoặc. Hôm đó nàng có thể nghe được động tĩnh của Tam hoàng tử và Ngưu Thiên Quân dẫn người tới, sao hôm nay lại không nghe được động tĩnh của mình?
Hay là, nhĩ lực tuyệt hảo của nàng căn bản là lúc được lúc không?
A La vốn chỉ muốn đùa hắn một chút, bây giờ thấy hắn vẻ mặt khó hiểu, nàng mím môi cười cười, cố tình đổi chủ đề, hỏi sang chuyện Kha thần y.
Đúng rồi, chuyện Kha thần y rốt cuộc là thế nào, sao bỗng dưng lại mất tích?
Nhắn đến chuyện này, Tiêu Kính Viễn cũng khó hiểu: Ngươi có biết Kha thần y sẽ có kiếp nạn này không?
Nạn? A La lắc đầu, nhíu mày nói: Theo lý mà nói, vị Kha thần y này từ hải ngoại trở về hẳn là đến thẳng Yến Kinh mới phải, không thể lại đi nơi nào khác.
Tiêu Kính Viễn im lặng một lát mới giải thích: Quả thật, vốn đã tính toán sau khi hắn rời thuyền sẽ do thuộc hạ của ta tiếp đón đưa về Yến Kinh, trong thư từ qua lại chúng ta đã nói trước cả rồi. Ai ngờ, hắn xuống thuyền lớn, vừa xuống thuyền nhỏ để vào bờ thì đã biến mất trong chớp mắt, trên chiếc thuyền nhỏ kia không có ai.
Không có người? Hắn rơi xuống nước?! Trong lòng A La trầm xuống.
Nếu Kha thần y này gặp chuyện bất hạnh, vậy mắt của ca ca nàng xem như không thể chữa trị?
Tiêu Kính Viễn lắc đầu: Lúc đầu ta cũng hoài nghi như vậy, nhưng sau đó nghĩ lại, hắn nếu đã quyết định đi đường thủy thì hẳn là biết bơi, sao có thể dễ dàng rơi xuống nước mất tích được? Ta đã phái người tìm kiếm quanh khu vực đó, nhưng không thấy người sống cũng chẳng thấy thi thể.
A La nghe xong, không khỏi cảm thấy kỳ quái: Vậy rốt cuộc là thế nào? Là có người cướp hắn đi, hay là hắn cố ý trốn không muốn gặp ngươi?
Lông mi Tiêu Kính Viễn giật giật: Không muốn gặp ta thì không có khả năng, ta lại không đắc tội hắn sao hắn không muốn gặp ta. Sau này ta tra được rất nhiều manh mối, có lẽ ai đó biết trước thời điểm hắn lên bờ nên đã bố trí sẵn bắt hắn đi.
Là ai muốn bắt hắn? Chẳng lẽ ngoài chúng ta, còn có những người khác muốn bắt hắn về để chẩn bệnh?
Tiêu Kính Viễn nhìn bộ dáng nàng nghiêng đầu suy đoán, tuy nói là quan tâm chuyện Kha thần y nhưng hắn vẫn nhịn không được mà cười lên.
Nàng một lòng muốn mời Kha thần y đến chữa bệnh cho Diệp Thanh Xuyên, tất nhiên suy đoán người khác bắt Kha thần y đi cũng vì muốn hắn chữa bệnh.
Chẳng qua, suy đoán này có lẽ là đúng.
Trong khoảng thời gian này, ta phái người truy tra đã có manh mối.
Tìm được?
Phải.
A La thấy hắn nói một câu ngừng một câu, không khỏi nóng vội.
Trước kia nhìn hắn như vậy sẽ cảm thấy hắn ổn trọng, sinh ra cảm giác kính ngưỡng và sợ hãi, nhưng bây giờ lại khiến nàng gấp đến mức hận không thể bắt hắn nói nhanh lên một chút.
Vậy tốt xấu gì ngươi cũng nên nói cho ta biết a!
Tiêu Kính Viễn thấy nàng như vậy, bất đắc dĩ cười khẽ, lắc đầu nói: A La, hiện tại ta không nói là vì ta tạm thời chưa hoàn toàn chắc chắn, chỉ biết người mang Kha thần y đi cũng đang ở Yến Kinh. Chờ ta tìm được người nọ, cứu Kha thần y về, tất nhiên sẽ nói tất cả cho ngươi biết.
Cũng ở Yến Kinh? A La thật sự không nghĩ đến điểm này, da đầu nàng run lên: Người trong Yến Kinh, chẳng lẽ là người ta biết, sẽ là ai chứ?
Tiêu Kính Viễn không muốn nàng bận tâm chuyện này: Ngươi không cần nghĩ nhiều, ta đã phái thuộc hạ tâm phúc đắc lực nhất đi điều tra. Ít thì mấy ngày, nhiều thì một tháng nhất định sẽ tìm được Kha thần y, đến lúc đó có thể chữa khỏi tật mắt cho ca ca ngươi.
A La nghe hắn khẳng định chắc chắn như vậy, ngước mắt nhìn qua, gương mặt hắn cương nghị chính trực, góc cạnh rõ ràng, đôi mắt sâu thẳm yên lặng nhìn mình, vừa thâm trầm khiến người ta nhìn không thấu vừa dịu dàng khiến tâm người ta say đắm.
Bốn mắt nhìn nhau, trong lòng nàng hoảng hốt, vội vàng cúi đầu.
Tiêu Kính Viễn nhìn ánh mắt nàng dường như có ý né tránh mình, trong lòng có chút cảm giác, vươn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu vai nàng.
Bàn tay hắn rộng lớn mà hữu lực, đầu vai nàng lại nhỏ nhắn yếu ớt, khiến động tác của hắn không khỏi càng nhẹ nhàng hơn.
Sao vậy? Hôm nay ngươi có tâm sự gì sao? Ngữ khí hắn trầm thấp ôn hòa, mang theo chút hương vị dụ dỗ.
Mặt A La đỏ ửng, nàng không ngờ Tiêu Kính Viễn liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư mình.
Kỳ thật, lòng nàng bây giờ rất loạn.
Một là lo lắng chuyện Kha thần y, hắn đột nhiên mất tích khiến nàng có cảm giác bất lực trước số mệnh, nàng thậm chí mơ hồ cảm thấy, nếu không tìm được Kha thần y, chỉ sợ nàng cũng sẽ không thể thay đổi kết cục chết thảm dưới địa lao Tiêu gia đời trước. Nếu vậy, nàng dù thế nào cũng sẽ không gả cho Tiêu Kính Viễn.
Hai là, từ lúc nghe Phùng Khải Nguyệt nói những lời kia, nàng không khỏi hoài nghi Phùng Khải Nguyệt có liên quan đến nữ nhân mạo danh mình đời trước, có lẽ Phùng Khải Nguyệt chính là nữ nhân kia?
Nhưng nếu lời Phùng Khải Nguyệt nói không phải sự thật thì sao?
Thất thúc, có một việc... muốn phiền ngươi giúp ta tra một chút. A La do dự chốc lát, cuối cùng vẫn nói ra.
Dù sao, chuyện này liên quan đến khoảng thời gian trước khi mẫu thân gả đến Diệp gia, A La hơi khó mở miệng.
Chuyện gì, ngươi nói đi. Tiêu Kính Viễn cảm nhận được A La do dự.
Thời gian này, A La đối với hắn hầu như không giấu diếm chuyện gì, không ngờ đêm nay nàng bỗng nhiên có tâm sự, nói chuyện với mình cũng ấp a ấp úng.
Cái kia... ta muốn nhờ ngươi giúp ta điều tra chút chuyện của nương ta trước kia. A La bất đắc dĩ cắn môi.
Ân? Chuyện trước kia của nương ngươi? Tiêu Kính Viễn biết là điều tra, nhưng không ngờ A La lại nhắc tới chuyện này.
Bây giờ nhắc tới, hẳn là có nguyên do.
Ân... A La do dự một chút, vẫn kiên trì nói: Nương ta, trước khi gả cho cha, có khả năng, liệu có cột nhục nào khác...
Càng nói, thanh âm nàng càng nhỏ dần, cuối cùng đầu cũng gục xuống luôn.
Chung quy... đây cũng không phải chuyện sáng rọi gì.
Tiêu Kính Viễn nghe lời này liền hiểu ra.
Hắn rũ mắt nhìn nàng cúi đầu đứng trước mặt mình, nhìn sợi tóc đen bóng mềm mại, nhịn không được vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực.
Nàng không cự tuyệt, có điều, ngực nàng dựa sát vào lồng ngực hắn làm nàng hơi mất tự nhiên.
Cũng không phải chuyện gì đáng ngại, ngươi nói thẳng là được, ấp a ấp úng như vậy thật không giống ngươi.
Hắn cảm thấy, nàng ở trước mặt mình hẳn là nên điêu ngoa bốc đồng một chút. Có chuyện gì muốn nhờ hắn, chẳng lẽ không nên ngửa đầu, đúng lý hợp tình nói, ngươi giúp ta tra cái này, cái kia.
Aizz... A La khẽ thở dài: Nếu đây là sự thật thì không phải chuyện sáng rọi gì, không tiện đề cập với người ngoài, hơn nữa, cha ta mà biết cũng không tốt.
Nếu Phùng Khải Nguyệt thật sự là nữ nhi của nương, không biết cha có biết chuyện này hay không? Nếu đã biết rồi thì thôi, nếu chưa biết thì không biết sẽ sinh ra sóng gió thế nào nữa.
Ý A La là, dù chuyện này là thật, nàng cũng phải thay nương giấu diếm.
Người ngoài? Tiêu Kính Viễn nhíu mày nhìn nữ hài xinh đẹp trong lòng: Cho nên ngươi do dự, cảm thấy không tiện nói với ta.
Lúc này, Tiêu Kính Viễn tất nhiên có vài ý nghĩ, chỉ tiếc, A La đang sầu lo căn bản không nghe ra ý tứ trong lời nói của Tiêu Kính Viễn, gật đầu nói: Đúng a, nếu là sự thật, nhất định phải giấu diếm.
Tiêu Kính Viễn im lặng mãi nửa ngày, cuối cùng mới chậm rãi lên tiếng: Trước kia ta từng điều tra quá khứ của nương ngươi, vì đã qua rất nhiều năm rồi nên không có nhiều manh mối, có điều, ta từng tìm được một vị đại phu, vị đại phu này từng đến chỗ trạch viện nương ngươi ở, khai một phương thuốc.
Ân? A La mơ hồ đoán được, ngẩng đầu nhìn Tiêu Kính Viễn, chờ hắn nói tiếp.
Phương thuốc kia, là thuốc an thai.
Nghe xong lời này, trong lòng A La lộp bộp.
Chuyện càng không hi vọng thường sẽ chính là sự thật.
Phùng Khải Nguyệt thật sự là nữ nhi của nương, cũng chính là tỷ tỷ mình?
Sau đó? thanh âm A La rất nhẹ, cẩn thận dè dặt hỏi tiếp.
Tiêu Kính Viễn nghe từ người ngoài thì trong lòng có chút khó chịu, nhưng thấy nàng như vậy lại đau lòng, liền ôn nhu an ủi: Cũng chưa chắc phương thuốc kia là khai cho nương ngươi, cho dù thật sự là vậy thì đứa bé kia cũng chưa chắc giữ được. Lui một bước, dù giữ được cũng chưa chắc là Phùng Khải Nguyệt. Bây giờ ngươi không cần nghĩ nhiều, như đối đãi với nàng ta như bình thường, cho ta điều tra rõ tất cả rồi mới định đoạt.
Ta biết. A La cúi đầu, ngữ khí có chút thất lạc.
Tiêu Kính Viễn nhìn nàng như vậy, càng thêm không đành lòng, nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng: Dù nàng ta là nữ nhi của mẫu thân ngươi thì cũng không có gì, ngươi từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh bà ấy, nương ngươi tất nhiên càng thương ngươi hơn.
Nghe lời này, vành mắt A La đỏ lên.
Nàng không ngờ Tiêu Kính Viễn nhìn thấu tâm sự trong lòng mình.
Nàng cũng không còn nhỏ nữa, không phải tiểu hài tử, nhưng đối với Phùng Khải Nguyệt vẫn có địch ý của tiểu hài tử khi bị người khác tranh giành mẫu thân.
A La suýt nữa oa một tiếng khóc òa lên.
Nàng sụt sùi vài cái, rốt cuộc nhịn được, mắt đỏ như con thỏ nhìn hắn, bĩu môi nói: Ta mới không keo kiệt như vậy đâu!
Tiêu Kính Viễn thấy vậy không khỏi cười khẽ, vươn tay nhéo nhéo má nàng, ôn nhu nói: Đúng, ngươi không phải người nhỏ mọn.
Thanh âm hắn hạ xuống rất khẽ, lộ ra không biết bao nhiêu dịu dàng, sủng ái.
A La nhịn không được, dựa sát người vào lồng ngực rắn chắc của hắn, thấp giọng nói: Dù sao ngươi phải nhớ kỹ, phải nhanh chóng tra rõ chuyện trước kia của nương ta... Còn nữa, ngươi có cảm thấy Phùng Khải Nguyệt giống ta không?
Tiêu Kính Viễn tất nhiên hiểu rõ chút tâm tư nhỏ của nàng, nhướng mày, cố ý nói: Phùng Khải Nguyệt? Nàng có giống ngươi sao? Giống chỗ nào?
Lời này thật sự là đánh vào tâm khảm A La.
Đúng vậy, Phùng Khải Nguyệt và mình không giống nhau chút nào!
Nàng mím môi cười lên, ngửa mặt nhìn Tiêu Kính Viễn: Thất thúc...
Nhưng mới nói được một nửa, đúng lúc này ngoài cửa sổ có tiếng lá rơi xuống.
Kèm theo tiếng lá rơi, nàng nghe được một thanh âm không nên có.
Giống như tiếng người hít thở.
Có người nấp trên cây bách ngoài cửa?
A La cho là mình nghe nhầm, vội vàng nhìn Tiêu Kính Viễn xin giúp đỡ.
Tiêu Kính Viễn lúc này cũng biến sắc, đang tập trung lắng nghe.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, hiển nhiên đều nghe được động tĩnh bên ngoài, tai vách mạch rừng, bên ngoài có người?
Tiêu Kính Viễn vỗ nhẹ bả vai A La, ý bảo nàng lên giường nghỉ ngơi trước, còn hắn thả người bay ra từ cửa sổ.
A La không có tâm tư đi ngủ, ngồi bên giường lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nhưng sau khi Tiêu Kính Viễn rời đi, người trốn trên cây bách cũng phát hiện tình huống, vội vàng bỏ chạy.
Hai người một trước một sau, rất nhanh đã rời khỏi sân, không bao lâu đã đi rất xa.
A La cố gắng thế nào cũng không nghe được động tĩnh của bọn họ.
Bất đắc dĩ, nàng đành phải lên giường nghỉ ngơi, nhưng trong lòng lại sinh ra đủ thứ nghi hoặc.
Có người nghe lén nàng và Tiêu Kính Viễn nói chuyện? Người kia rốt cuộc là ai, đã biết những gì?
Hắn hẳn là đã biết mình và Tiêu Kính Viễn có tư tình?
- -----------
Một đêm này, A La cơ hồ không thể chợp mắt, muốn chờ đến khi Tiêu Kính Viễn trở về, tốt xấu gì cũng nên nói cho nàng biết chuyện rốt cuộc là thế nào. Đáng tiếc, suốt cả đêm cũng không thấy hắn trở lại.
Ngày hôm sau, A La và biểu tỷ Phùng Khải Nguyệt cúng tiền dầu vừng, trả mấy cuốn kinh thư, sau đó bái biệt sư trụ trì, chuẩn bị xuống núi.
Dọc đường đi, nàng cũng có ý thử Phùng Khải Nguyệt, muốn tìm ra chút manh mối nào đó, khổ nỗi Phùng Khải Nguyệt hiển nhiên cũng không thích nàng, ánh mắt nhìn nàng luôn lộ ra tia u oán.
Nếu tùy ý nói đùa cái gì, Phùng Khải Nguyệt chỉ đáp một câu: Ta ngày xưa ở nhà chỉ đọc sách viết thơ, không hiểu những thứ này.
Một câu nghẹn chết A La, bởi vậy A La cũng im lặng, lười để ý nàng ta.
Sau khi về đến nhà, A La bẩm báo với mẫu thân chuyện cầu phúc ở Vạn Thọ tự rồi cùng nhau đi thăm dì. Nói tới cũng khéo, mới qua một ngày, bệnh tình của dì đã chuyển biến tốt, Ninh thị tất nhiên vui mừng, thở dài: Vẫn là Khải Nguyệt hiếu tâm cầu phúc, tỷ tỷ đã khỏe lại rồi.
A La nhìn mẫu thân gọi Phùng Khải Nguyệt tới khen ngợi một phen, nàng rũ mắt, yên lặng không lên tiếng.
Đêm đó trở về phòng, trong lòng nàng ít nhiều cũng có chút không thoải mái, chỉ ngóng trông Tiêu Kính Viễn đến đây, nói với nàng chuyện ngày ấy trên núi. Nàng trông mong cả ngày mà không thấy bóng dáng hắn đâu, khiến nàng vừa lo lắng vừa ai oán.
Lo lắng liệu Tiêu Kính Viễn có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không, lại thầm oán hắn nên biết nàng lo lắng sốt ruột, ít nhất cũng phải báo tin để nàng yên tâm chứ.
Cứ như vậy trằn trọc cả đêm, sáng hôm sau thức dậy chỉ hận không thể chạy ra ngoài hỏi thăm Tiêu Kính Viễn, chỉ tiếc, nữ nhi khuê các không thể trực tiếp ra ngoài hỏi thăm tin tức, không còn cách nào khác nên đành ở nhà tiếp tục chờ.
Dày vò qua ngày thứ ba, rốt cuộc lúc ăn trưa nàng nghe được ca ca Diệp Thanh Xuyên vô ý nói với phụ thân.
Hình như Tiêu Thất gia đã xảy ra chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com