Editor: Tường An
Tam hoàng tử cùng Diệp Thanh Xuyên dẫn người đi tìm A La cả buổi trời mà không thấy, sau đó gặp A La đang đi cùng vài vị cô nương Hầu phủ đứng trên bờ sông xem thuyền rồng, mọi người cuối cùng cũng yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Tam hoàng tử cùng Ngưu Thiên Quân và Diệp Thanh Xuyên cũng đi qua xem thuyền rồng, Ngưu Thiên Quân thì không nói gì, còn ánh mắt Tam hoàng tử cứ nhìn về phía A La, hiển nhiên có lời muốn nói, chỉ là A La căn bản không để ý tới, làm bộ không biết mà thôi.
Dần dần Tam hoàng tử cũng nhìn ra ý tứ A La, ánh mắt có vẻ thất lạc, A La cũng chỉ coi như không thấy.
Ngưu Thiên Quân lúc đầu còn đỏ mắt lom lom nhìn A La, sau đó thấy vẻ mặt ảm đạm của Tam hoàng tử, trong lòng hắn cũng có chút an ủi.
Nhìn người khác thất tình giống mình dù sao cũng dễ chịu hơn là một mình mình thất tình.
Tối về đến nhà, A La không khỏi nghĩ đến chuyện ban ngày, vừa thấp thỏm vừa ngọt ngào. Đang suy nghĩ miên man thì nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, lát sau liền có nha hoàn vào bẩm báo, Diệp Thanh Xuyên tới.
Khi còn bé quan hệ giữa A La và ca ca cực kỳ tốt, sau này Diệp Thanh Xuyên đi thư viện học, thời gian hai huynh muội ở chung không nhiều, hiện giờ nghe nói ca ca đến, nàng tất nhiên vội vàng mời vào.
Diệp Thanh Xuyên vừa đi vào, trong phòng truyền đến mùi thuốc thoang thoảng.
Hắn mò mẫm ngồi xuống, đôi mắt đen nhìn A La, hỏi: A La, hôm nay chơi vui không?
Biết rõ ánh mắt kia không nhìn thấy, nhưng A La bị hắn nhìn như vậy, cứ cảm thấy ca ca giống như nhìn thấu tâm sự của mình.
Nàng đành cố gượng cười, đáp: Vui vẻ.
Diệp Thanh Xuyên nhíu mày, cười khẽ.
Tướng mạo hắn tuấn tú, đôi mắt đen như hai viên bảo thạch, hiện tại cười như vậy, thật sự giống như trong lòng đã sáng tỏ mọi chuyện.
A La mím môi, hơi mất tự nhiên xoay mặt đi: Ca ca, đã trễ thế này, sao bỗng dưng lại hỏi ta như vậy?
Nàng biết ca ca nhất định có lời muốn nói.
A La... Diệp Thanh Xuyên trầm ngâm một lát, nói: Ngươi đã sắp cập kê rồi, cha mẹ hiện giờ đang bận rộn xem xét hôn sự cho ngươi, nói vậy ngươi cũng biết.
A La không ngờ ca ca nói thẳng như vậy, hôm nay mình và Tiêu Kính Viễn còn lén lút gặp gỡ, nếu không phải mắt ca ca không nhìn thấy, căn bản không có khả năng nhìn thấu chuyện này, nàng nhất định sẽ hoài nghi ca ca thật ra đã biết chuyện rồi.
Miễn cưỡng ổn định lại tinh thần, nàng chột dạ cúi đầu nói: Ca ca, ta cũng không sốt ruột chuyện hôn sự, ta còn chưa cập kê mà!
Ánh mắt Diệp Thanh Xuyên mang ý cười, yên lặng chăm chú nhìn A La: Cũng không phải bắt ngươi kết thân ngay bây giờ, chỉ muốn tìm kiếm trước, nếu tìm được mối thích hợp thì không ngại đính hôn trước.
Ca ca nói vậy là có ý gì?
Cố gắng nhớ lại lúc mình và Tiêu Kính Viễn chạy trốn, chẳng lẽ ca ca đã phát hiện cái gì sao? Người bị mù thường nhĩ lực sẽ rất tốt, hắn nghe được động tĩnh gì?
Nhưng cho dù hắn nghe được có người trốn trong bụi lau sậy, làm sao có thể biết người đó là mình?
Nghĩ nát óc vẫn không ra, A La đành phải giả ngu, đứng dậy dậm chân: Ca ca nói gì vậy, dù muốn tìm cũng phải do phụ thân và mẫu thân làm chủ, chẳng lẽ còn muốn ta tự tìm hay sao? Lời này tất nhiên là trợn mắt nói dối, kỳ thật là nàng đã tự tìm rồi...
Diệp Thanh Xuyên im lặng một lát, cười nói: A La gấp cái gì, chẳng qua hôm nay ta thấy Tam hoàng tử và Ngưu công tử đối với ngươi có vẻ rất ân cần, ta nghĩ...
Hắn hơi ngừng một chút, lắc lắc đầu: Mà thôi, là ta suy nghĩ nhiều.
A La nghe vậy, khẽ thở phào một hơi, thì ra chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi.
Ca, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta không thích Ngưu công tử, tính tình cũng không hợp nhau. Về phần Tam hoàng tử, người ta là hoàng tử điện hạ, ta trèo cao không nổi a.
Diệp Thanh Xuyên gật đầu: Nói cũng phải, phụ thân nói, không trông cậy ngươi gả cao, chỉ mong ngươi tìm được người tâm đầu ý hợp, Tam hoàng tử kia tuy tướng mạo tài tình đều cực tốt, nhưng dù sao cũng là nhà đế vương.
Nói vậy, A La đương nhiên gật đầu tỏ vẻ tán đồng, rồi lại sợ Diệp Thanh Xuyên nhắc lại việc này, lập tức tiên phát chế nhân, hỏi chuyện hôn sự của Diệp Thanh Xuyên.
Quả nhiên vừa nhắc đến chuyện này, Diệp Thanh Xuyên liền qua loa vài câu, lấy cớ sắc trời đã tối, cứ như vậy rời đi.
Tiễn ca ca đi, A La nghĩ lại lời vừa rồi ca ca nói, lắc đầu cảm thán: Ta cũng nghĩ quá nhiều rồi, ca ca làm sao có thể phát hiện chứ.
Có điều, nghĩ đến mắt của ca ca, nhịn không được lẩm bẩm: Vẫn nên thúc giục Tiêu Kính Viễn thì hơn, xem vị thần y kia khi nào trở về, mau chóng chữa trị mắt cho ca ca mới tốt.
Trong lúc A La đang thì thào một mình, Diệp Thanh Xuyên đã về tới phòng mình.
Trong phòng không có đèn, đối với một người bị mù, căn bản không cần thắp đèn.
Chỉ có ánh trăng mờ ảo xuyên qua màn lụa mỏng chiếu vào phòng, làm nổi bật khuôn mặt anh tuấn của Diệp Thanh Xuyên, phản chiếu tia sáng trong con ngươi đen láy.
Hắn nhíu chặt hàng lông mày tương tự A La, hồi lâu sau, lấy ra một thứ từ trong tay áo.
Đó là một miếng ngọc bội, nhìn hình dáng màu sắc hẳn là của nam nhân, là ban ngày hắn nhặt được trong bụi lau sậy.
Cũng không phải vật quý hiếm gì, nhưng Diệp Thanh Xuyên nhìn chằm chằm miếng ngọc bội kia, rõ ràng cảm thấy có quen mắt.
Hắn nhớ lại, một hôm nào đó, có một nam nhân, từng đứng trước cửa sổ phòng muội muội nửa ngày trò chuyện với mình, sau đó cũng xoay người nhặt vật gì đó lên.
- ------------
Qua Tết Đoan Ngọ, thời thiết ngày càng nóng hơn, lễ thành hôn của Diệp Thanh Dung và Diệp Thanh Liên cũng đến gần, Ninh thị chuẩn bị hồi lâu, rốt cuộc cũng thuận lợi gả hai vị chất nữ đi.
Ninh thị ít nhiều cũng biết trong lòng Diệp Thanh Dung sợ là có tồn oán hận, đều là tỷ muội một nhà, Diệp Thanh Dung xưa nay tâm cao khí ngạo, bây giờ hôn sự không bằng muội muội, làm sao có thể không oán.
Nhưng lúc này, bà cũng không để ý Diệp Thanh Dung nghĩ thế nào, chung quy một đứa cháu gái trong nhà gặp biến cố, bà có thể đưa gả thích đáng đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Tốt xấu gì cũng bảo toàn thanh danh Diệp gia, không để các nàng lưu lạc đầu đường, đây là việc trưởng bối cùng tộc phải làm, lại chuẩn bị hôn sự chu đáo, có thể diện mà gả đi, bà cũng giữ được cái danh hiền lành.
Về phần mặt khác, cứ tùy các nàng đi thôi.Gả hai tỷ muội kia đi, Ninh thị thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu dốc lòng suy nghĩ hôn sự nữ nhi mình.
Diệp Thanh Xuyên đã đến tuổi đón dâu, A La cũng sắp cập kê, đều nên chọn lựa đối tượng kỹ càng một phen, còn có đồ cưới của A La, phải chuẩn bị cẩn thận, đương nhiên phải dụng tâm hơn rất nhiều so với hai chất nữ.
A La đã từng ngầm tán gẫu với mẫu thân, tất nhiên là luôn miệng từ chối, chỉ nói mẫu thân định xong hôn sự cho ca ca rồi nói.
Đủ loại lý do thoái thác, chỉ cần ca ca không cưới, nàng sẽ không gả.
Ninh thị không có cách nào, đành thở dài: Thường ngày cưng chiều ngươi quá, thật sự chiều hư rồi.
A La thuyết phục mẫu thân xong, vui sướng trở về phòng, trong lòng lại nghĩ, hôm nào rảnh phải viết thư cho Tiêu Kính Viễn hỏi lại chuyện Kha thần y, theo lý mà nói, thời gian này hẳn là Kha thần y đã trở lại rồi, sao vẫn không thấy bóng dáng đâu?
Nào ngờ hai ngày sau, Tiêu Kính Viễn hồi âm, nói là sau khi Kha thần y từ hải ngoại trở về, vừa xuống thuyền liền không thấy bóng dáng, hắn đang phái người đi tìm.
A La đọc xong thì kinh hãi nhíu mày.
Cẩn thận tính ngày, vào thời điểm này đời trước, Kha thần y căn bản không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, trực tiếp trở về Yến Kinh, nàng nhớ rõ hắn còn đi trà lâu thưởng trà với Tiêu Kính Viễn đấy.
Làm sao đời này tự dưng lại xảy ra chuyện?
Vì sao lại thay đổi?
Là vì mình trọng sinh sao?
Nhưng mà mình trọng sinh, sao lại ảnh hưởng đến Kha thần y không có liên quan gì với mình chứ?
A La cau mày ngồi trước bàn suy tư, cẩn thận nhớ lại mọi chuyện về ca ca, về Kha thần y nhưng không tìm được manh mối gì đáng nói.
Một hồi lâu sau, thật sự không thể nghĩ được điều gì, nàng chỉ có thể viết thư cho Tiêu Kính Viễn, nhờ hắn sớm ngày tìm được Kha thần y, không thể để Kha thần y lại đi ngao du gì nữa.
Ca ca đã đến tuổi kết hôn, vì thế phải mau chóng chữa khỏi tật mắt, nếu không sợ là sẽ không tìm được hôn sự tốt.
Nhưng khiến A La không ngờ chính là, mãi cho đến cuối mùa thu vẫn không tìm được Kha thần y.
Điều này làm nàng thất vọng rất nhiều, cũng khó tránh khỏi nôn nóng.
Nàng cho rằng mình trọng sinh, ỷ có Tiêu Kính Viễn làm núi dựa thì có thể thay đổi rất nhiều tiếc nuối đời trước, sửa lại những chuyện không như ý, nhưng mà, Tiêu Kính Viễn cũng chỉ là người bình thường, không phải cái gì cũng làm được.
Ngoài sáng trong tối, phảng phất như có một bàn tay vô hình đang thao túng tất cả?
Trong lòng nàng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, nghĩ tới quan hệ thân mật giữa mình và Tiêu Kính Viễn, nàng không khỏi càng trở nên thấp thỏm.
Nếu như đời này nàng có trợ lực lớn là Tiêu Kính Viễn mà vẫn như cũ không tìm được Kha thần y chữa trị mắt cho ca ca, vậy có phải còn rất nhiều chuyện khác cũng không có cách nào thay đổi hay không.
Tỷ như... nàng cuối cùng sẽ bị người khác mạo danh, sau đó chết thảm trong thủy lao Tiêu gia?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com