Thất thúc, ngươi hỏi đi. A La khẽ cúi đầu, nàng dường như đoán được, lại cảm thấy đoán không ra, trái tim nhảy nhót đập loạn, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Lắng nghe tiếng hít thở nặng nề của hắn, nàng cắn môi, khẩn trương chờ hắn hỏi.
Ngươi thích Tam hoàng tử? Nam nhân rốt cuộc lên tiếng, trực tiếp hỏi ra.
A... nàng không nghĩ tới hắn lại hỏi Tam hoàng tử, nâng mắt liếc nhìn hắn, do dự một chút, cuối cùng nói: Không hẳn là thích, chẳng qua ta cảm thấy, nếu gả cho hắn cũng rất tốt.
Vậy Ngưu Thiên Quân thì sao? Ngươi thích hắn? nam nhân nghe nàng trả lời như thế, lại từng bước ép sát, hỏi tiếp.
Cũng không có... kỳ thật nàng vốn muốn dứt khoát trả lời là thích, nhưng không biết tại sao, lúc này nàng không muốn lừa hắn.
Thích là gì, cả hai đời nàng đều không hiểu rõ lắm, có lẽ năm đó đối với Tiêu Vĩnh Hãn là thích đi. Chỉ tiếc, cảm giác thích đó trải qua năm tháng, bất giác đã trở thành một giấc mộng.
Những ký ức ngọt ngào cùng mười mấy năm dày vò đời trước đều tựa như một giấc mộng, bây giờ nhìn lại phảng phất như đang nhìn câu chuyện của người khác.
Đương nhiên không có! lần này A La không hề do dự, lập tức phản bác.
Nga. Tiêu Kính Viễn lại hỏi: Nếu đều không có, vậy trong lòng ngươi thích người nào?
Người ta thích? A La đắc đầu, vừa hoạt động chân để không bị khó chịu vì cảm giác ẩm ướt bên dưới, vừa cúi đầu thành thật trả lời: Ta hình như không có thích người nào.
Phải không? Tiêu Kính Viễn nhướng mày: Chưa bao giờ có?
Ân! Ít nhất đời này chưa từng có, nàng xác định.
Nào ngờ nàng vừa dứt lời, lại nghe hắn hỏi tiếp: Vậy ngày đó ngươi nói, tuy chưa từng có hôn phối nhưng đã có người trong lòng, lại là thế nào?
Này... lúc đầu A La còn chưa suy nghĩ cẩn thận hắn nói cái gì, sau đó mới phản ứng kịp, chính là ngày hắn cứu nàng, từng hỏi nàng đã có hôn phối chưa, nàng cố ý lừa hắn, nói đã có người trong lòng rồi...
Thật là, lời nói dối bị chọc thủng, da mặt nàng nóng lên, xấu hổ không biết làm thế nào cho phải, chật vật mãi nửa ngày mới cắn răng nói: Ta lúc đó trẻ người non dạ, đọc thơ văn của Lý Đỗ liền cảm thấy văn chương của hắn có một không hai trong thiên hạ, cho nên người trong lòng chính là Lý Đỗ!
Đây là một lý do tùy tiện cỡ nào a, có điều A La cũng bất chấp, cố gắng bịa ra một câu trả lời hợp lý.
Ân... nói cũng phải. Tiêu Kính Viễn gật đầu, giọng nói mang theo ý cười, Ngươi đúng là tiến bộ hơn lúc nhỏ rất nhiều, đọc nhiều thơ văn một chút rất tốt.
Nhìn hắn có vẻ tin tưởng, A La rốt cuộc thở phào một hơi.
Mà lúc này, phía dưới ngày càng ẩm ướt hơn, hông đau, toàn thân mệt mỏi, nàng cẩn thận nhìn nam nhân đứng trong khuê phòng mình, nhịn không được liên tiếng nhắc nhở: Thất thúc, ngươi còn có việc gì không?
Không có, ta đi trước. Hắn nhìn nàng một cái, xoay người muốn đi.
A La khẽ thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đi rồi.
Không ngờ hắn đi đến trước cửa sổ, lại dừng bước, quay đầu lại.
Ân? Tại sao không đi? Nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua.
Nam nhân dáng người cao lớn đứng trước cửa sổ, quay đầu yên lặng nhìn nàng chăm chú.
Ánh trắng mông lung xuyên qua song cửa sổ, làm nổi bật bóng dáng liễu rũ thướt tha in trên tấm màn lụa mỏng phản chiếu ánh sáng bàng bạc, phảng phất như đầy trời hoa tuyết đang bay múa, yên tĩnh mà tuyệt đẹp.
Nam nhân quay đầu, lẳng lặng nhìn tiểu cô nương trong phòng.
Hương khí như có như không thoang thoảng nơi cánh mũi, loại hương khí chỉ khuê phòng nữ hài nhi mới có.
Trên sa trường, hắn có thể đối phó hàng trăm hàng vạn quân địch, trên triều đình có thể lục đục tranh đấu, thế nhưng không biết làm thế nào bày tỏ tâm sự với một tiểu cô nương.
Nàng luôn ngốc như vậy, vừa nói dối xong, sau lưng đã lộ ra sơ hở, còn có chút tự cho là thông minh, căn bản là ngốc nghếch không biết che giấu.
Có lúc tùy hứng, yếu ớt, lại còn làm biếng.
Nhưng hắn thích nàng, những khuyết điểm nho nhỏ đó, trong lòng hắn đều cảm thấy đáng yêu cực kỳ.
A La, ngươi có nghĩ tới... hắn ngừng một chút, giọng thoáng trầm thấp: Để cho ta chiếu cố ngươi.
Những lời này giấu trong lòng không biết bao lâu rồi, rốt cuộc đã nói ra.
Vừa dứt lời, Tiêu Kính Viễn chỉ cảm thấy thời gian như dừng lại, tim cũng ngừng đập, duy chỉ có hương khí kia càng rõ ràng hơn, quấn lấy lòng hắn, khiến hắn mỗi lần hít thở đều tựa không biết năm nay là năm nào.
Ngươi chiếu cố ta?
Có lẽ cách nói này quá uyển chuyển, cho nên A La không hiểu rõ lắm, nàng chớp chớp mắt, nghi ngờ nhìn hắn, theo bản năng lại nghĩ tới nhiều năm trước, hắn đáp ứng sẽ cho nàng bất cứ thứ gì nàng muốn.
Chỉ tiếc, đều là gạt người.
Phải. Tâm sự trong lòng đã nói ra rồi, về sau dường như cũng thuận lý thành chương.
Tiêu Kính Viễn nín thở, bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng như đang đàm luận trên kim loan điện, chậm rãi nói: Ngươi tâm tư quá đơn thuần, tướng mạo cũng quá xuất chúng, lúc này Diệp huynh hẳn là lo tìm hôn sự cho ngươi, nhưng chỉ nhất thời nửa khắc (trong thời gian ngắn) làm sao tìm được mối hôn sự hợp ý? Nếu gả thấp thì ủy khuất ngươi, nếu gả cao, trong hậu trạch hầu môn khó tránh khỏi phải phí nhiều tâm tư. Nếu được, để cho ta chiếu cố ngươi đi.
A La nghe những lời này, không khỏi trợn tròn mắt, nửa ngày mới kịp phản ứng.
Có nghĩ là, hắn bảo nàng gả cho hắn sao?
Hơn nữa còn dùng lý do là, ngươi vừa ngốc lại vừa lười, là cái gối thêu hoa, gả cho người khác sợ là không ổn, hay là gả cho ta đi, ta che chở ngươi.
Ý hắn không phải là vậy sao?
Hay là... hay là thôi đi. nàng lắp bắp: Ta không muốn gây họa cho ngươi.
Gây họa?
Tiêu Kính Viễn nghe vậy, nhất thời có chút bắt đắc dĩ.
Hắn không nghĩ đến, mình hao hết tâm tư tìm được một lý do đàng hoàng, nàng lại nghĩ ra hai từ Gây họa như vậy?
A La, ngươi suy nghĩ nhiều, ta không có ý đó. Tiêu Kính Viễn cảm thấy mình miệng lưỡi vụng về, đành phải giải thích: Ta chỉ muốn chiếu cố ngươi thật tốt mà thôi.
Ta... ta hiểu. A La gật đầu, gật lia lịa, Thật ra Thất thúc cảm thấy ta quá ngu ngốc, hay gây họa, muốn chiếu cố ta. Ngẫm lại cũng đúng, khi còn nhỏ Thất thúc đã giúp ta quá nhiều rồi, sau đó ở trong núi còn cứu mạng ta, lần này lại cứu cả nhà ta trong lúc nguy nan, ta tất nhiên vô cùng cảm kích, nhưng mà ta sao có thể không biết xấu hổ làm phiền Thất thúc nữa chứ.
A La, ý của ta không phải như vậy. Tiêu Kính Viễn nhíu mày, có chút đau đầu, gấp gáp nói, Ta chỉ là...
Chỉ là cái gì?
A La chớp mắt, mờ mịt nhìn nam nhân trước mắt.
Hắn là thúc thúc của phu quân nàng đời trước, là bạn thân chi giao của phụ thân nàng đời này, hiện giờ hắn xông vào khuê phòng của nàng...
Hắn rốt cuộc muốn thế nào...
Trong lòng nàng hiểu rõ, lại không dám nghĩ tới, trái tim bang bang loạn nhịp, thân thể căng chặt.
Ta chỉ là... luyến tiếc ngươi. Tiêu Kính Viễn khó khăn nói ra một câu như vậy.
Phải, luyến tiếc.
Hắn luyến tiếc nàng gả cho người khác, luyến tiếc nàng có thể sẽ bị người khác đối xử không tốt, không nỡ nhìn người khác khiến nàng chịu ủy khuất dù chỉ một chút.
Hắn sẽ không quên đêm đó ở ngã tư đường, bộ dáng nàng thê lương, bất lực dùng tư thái hèn mọn cúi đầu đi cầu xin người khác.
Lại càng không quên, nàng ngay cả một cái áo choàng lông điêu tơ vàng cũng không dám nhận.
Hắn hi vọng ôm nàng vào ngực, bảo hộ nàng, dùng hết khả năng mình có để cưng chiều nàng, yêu thương nàng, để nàng có thể muốn làm gì thì làm.
A La. hắn tiến lên phía trước một bước, cầm tay nàng: Nếu ngươi không cảm thấy quá phản cảm, ta sẽ đến cầu thân với phụ thân ngươi, thỉnh hắn gả ngươi cho ta.
Ân... A La nghe lời này, chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, mà chỗ ẩm ướt phía dưới đột nhiên càng trào ra nhiều hơn.
Chỗ phụ thân ngươi và trưởng bối trong nhà ta, ta có thể nghĩ biện pháp làm bọn họ đồng ý, ngươi không cần bận tâm gì cả, chỉ cần nói cho ta biết, ngươi có nguyện ý hay không? giọng hắn có vẻ bức thiết, lực đạo cầm tay nàng cũng chặt hơn vài phần.
Này...ta... lời hắn nói, nàng đều nghe lọt, nhưng lại cảm thấy quá kỳ diệu, quá huyền huyễn, phảng phất như đang nghe chuyện của người khác vậy.
Nàng thật không ngờ hắn lại hỏi thẳng ra như thế.
Gả cho Tiêu Kính Viễn, gả cho Tiêu Thất gia? Lại gả vào Tiêu gia, lại bái từ đường Tiêu gia?
Mỗi ngày đi ngang qua hồ Song Nguyệt mà nàng từng bị nhốt mười bảy năm?
A La choáng váng, lảo đảo một cái, thân thể mềm nhũn trượt xuống.
Tiêu Kính Viễn vốn đang nhìn chằm chằm vẻ mặt nàng, cau mày, nín thở chờ nàng trả lời, ai ngờ thấy gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đôi mắt sáng long lanh như pha lê kia đột nhiên giống như ánh đuốc trên thuyền đánh cá, lúc xa lúc gần, chợt ẩn chợt hiện.
Sau đó, nàng liền giống như sợi mì, mềm nhũn trượt xuống trước mắt hắn.
A La... hắn theo bản năng ôm chặt lấy thân thể mềm mại của nàng, Làm sao vậy?