Từ miệng một nữ tử khuê các có thể nói trắng ra như vậy...
Tam Hoàng tử Lưu Hạo vốn đang nhàn nhã, thảnh thơi đùa A La, nhưng sau khi nghe lời này, sắc mặt cũng có chút mất tự nhiên.
Hắn hơi mím môi, cúi đầu nhìn tiểu cô nương má hồng như hoa đào ngày xuân, cảm thấy mặt mình cũng nóng lên, cười nói: Thật sự?
Vừa rồi A La nói ra lời ấy xong, trong đầu liền ong một tiếng, phảng phất như muốn nổ tung.
Nàng vô tình với vị Tam hoàng tử này, sao lại có thể nói lời trêu chọc người ta như vậy? Người nàng muốn gả là Ngưu Thiên Quân, là Ngưu Thiên Quân a...
Di, sau bữa tiệc, Ngưu Thiên Quân chạy đi đâu rồi, làm sao không thấy bóng dáng?
Lưu Hạo thấy nàng lúc đầu quẫn bách không chịu nổi, sau đó tròng mắt quay tròn, liếc trái liếc phải, chỉ cho rằng nàng thẹn thùng mà thôi, thầm nghĩ tiểu cô nương này thành thật, ngây thơ, thấy mình tướng mạo tốt nhịn không được nói ra, sau đó nghĩ lại cũng biết đã thất lễ nên mới thẹn thùng.
Nghĩ vậy, Lưu Hạo không khỏi tâm thần nhộn nhạo.
Hắn năm nay mười bảy tuổi, chính là độ tuổi muốn kết thân. Lúc mẫu hậu bảo hắn tham dự yến tiệc này, Thái tử huynh trưởng đã trêu ghẹo hắn không biết bao nhiêu lần, chính bản thân hắn cũng cảm thấy buồn cười, không muốn đến đây chọn lựa. Chẳng qua là ngại mệnh lệnh của mẫu hậu, không thể không đến ứng phó mà thôi.
Thậm chí khi mẫu hậu nhắc tới tiểu cô nương Diệp gia, trong lòng hắn còn có vài phần không thích, chỉ nghĩ rằng, hôn nhân đại sự của mình không nhất định cần người khác định đoạt.
Chưa từng nghĩ lại gặp được tiểu cô nương A La ngây thơ, đơn thuần này.
Nếu nói về dung mạo, nàng lớn lên rất xinh đẹp, ngay cả hậu cung vô số mỹ nhân giai lệ của phụ hoàng cũng chưa chắc có mấy ai so được với nàng.
Có điều hắn thích không phải là dung mạo mà là khí chất hồn nhiên, thoải mái, ngây thơ đến mức khiến người ta thương yêu của nàng.
Hắn nhìn nàng, tự nhiên lại nhớ đến quả đào phiên bang tiến cống mấy ngày trước, trong trắng lộ hồng, cắn một cái, mọng nước, ngọt ngào đến tận trong lòng.
Lại nói, nàng cũng cảm thấy hắn anh tuấn, dễ nhìn...
Tam hoàng tử Lưu Hạo hô hấp hơi khẩn trương, nhìn A La dưới tàng cây hạnh hoa: Ngươi muốn ngồi đây thưởng trà, hay là đứng lên đi dạo một chút?
Đi? Đi chỗ nào? Trong lòng A La nghĩ đến Ngưu Thiên Quân, vừa thẹn vừa hận mình vừa rồi mồm miệng không chừng mực sợ sẽ chọc phiền toái, da đầu run lên chỉ muốn chạy cho nhanh.
Không, không biết! Ta ngốc như vậy, học không được. A La tự hạ thấp mình.
Vậy chúng ta cùng thưởng trà đi? Lưu Hạo thấy nàng từ chối nhanh như vậy, tuy không hiểu nhưng trong lòng lại càng thích nàng hơn.
Sao lại có cô nương thành thật như thế chứ?
Ta cũng không biết thưởng trà... A La thật sự không thích cái vị đắng chát kia chút nào, nàng cảm thấy chỉ có loại người khô khan như Tiêu Kính Viễn mới có thể nghiêm trang ngồi một chỗ chậm chạp hớp từng ngụm trà.
Vậy thì cùng ta đi dạo một lát đi. Lưu Hạo bật cười, ngữ khí dịu dàng che chở.
Đi dạo một lát, tóm lại vẫn phải đi?
A La lúc này trốn không thoát, không còn cách nào khác đành phải kiên trì đứng dậy: Ân, vậy thì đi dạo một lát...
Có lẽ đi một lát có thể gặp được Ngưu Thiên Quân đấy.
Nếu Ngưu Thiên Quân kia đã có ý với mình, nhìn thấy mình và Tam hoàng tử trò chuyện với nhau, không biết sẽ có suy nghĩ gì? Có phải sẽ rất mất hứng không, sẽ lùi bước hay dũng cảm tiến lên?
A La thầm nghĩ trong lòng, đây cũng là một biện pháp để kích phát ý chí chiến đấu của nam nhân!
Nếu Ngưu Thiên Quân lùi bước thì thôi, loại nam nhân như vậy nàng liền dứt khoát từ bỏ, sau đó lại tìm kiếm đối tượng tốt hơn.
Dọc đường đi, A La tâm sự nặng nề cùng Tam hoàng tử xuyên qua một mảnh rừng hạnh hoa, đang dạo bước trên đường núi thì nghe thấy tiếng thác nước.
Nàng hơi giật mình, nghiêng tai lắng nghe.
Có thác nước?
Phải. Lưu Hạo thấy nàng đang cúi đầu ỉu xìu bỗng nhiên kinh hỉ, hai mắt tỏa sáng.
Cùng đi xem xem! A La nhất thời ném Ngưu Thiên Quân ra sau đầu.
Được.
Hai người đến chỗ thác nước liền thấy ở chỗ nước cạn có những tảng đá cuội, hoặc xám vàng, hoặc xanh bàng bạc, dưới ánh mặt trời ngày xuân phản chiếu tia sáng đẹp đẽ lóa mắt.
Trong không khí đầy hơi nước trong veo, dễ chịu, xung quanh ngập tràn sắc xanh của cỏ cây, mọi thứ đều lộ ra khí tức tươi mát, bừng bừng sinh cơ.
A La không khỏi vui mừng tán thưởng: Ta không biết thì ra ở đây còn có cảnh đẹp bậc này!
Nàng đúng là không biết, đời trước sớm gả chồng, ngày thường cũng hiếm khi ra ngoài.
Lưu Hạo nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui sướng của nàng, nhìn tà váy nàng phiêu phiêu trong gió xuân, chỉ cảm thấy khung cảnh này thật sự rất xứng với nàng.
Cảnh núi xuân ý dạt dào, bọt nước trong veo như ngọc lưu ly, Lưu Hạo hít sâu một hơi, hương khí đặc biệt của nữ hài tử, không khí trong lành tươi mới ngày xuân vờn quanh cánh mũi.
Đúng lúc này, A La quay đầu cười nói với hắn: Tam hoàng tử, ngươi mau đến xem, bên này có cá!
Ngay khoảnh khắc này, Lưu Hạo chỉ cảm thấy tất cả những điều tốt đẹp nhất thế gian đều tụ lại trước mắt.
A La thấy hắn nhìn mình chằm chằm không nói lời nào, không khỏi buồn bực sờ sờ mặt: Làm sao? Tam hoàng tử?
Lúc này Lưu Hạo mới chợt hồi thần, vội ho khẽ một tiếng để che giấu, nhấc chân đi lên phía trước, quả nhiên thấy một con cá màu hồng vảy ánh vàng, toàn thân như một khối ngọc di động.
Hắn cười nói: Đây hẳn là cá Hồng Lý đi, cũng là một dấu hiệu tốt.
A La liếc nhìn hắn, cười: Ta không hiểu cái kia, chỉ cảm thấy nó dễ nhìn.
Hắn nhẹ giọng, dịu dàng phụ họa: Đúng là dễ nhìn.
Nghe vậy, A La không khỏi nhìn lại nhìn hắn một cái, trên mặt hắn mơ hồ mang ý dung túng, sủng nịnh, dường như nàng nói cái gì hắn đều sẽ cảm thấy tốt đẹp.
Trong lòng nàng khẽ động, cố ý nói: Tam hoàng tử, cá dễ nhìn như vậy, không bằng chúng ta bắt nó mang về nấu thôi, nhất định ăn rất ngon.
Lời nói sát phong cảnh như vậy, không biết hắn nghĩ thế nào?
Tam hoàng tử Lưu Hạo hơi kinh ngạc, bất đắc dĩ nhìn bộ dáng chờ mong của nàng, cuối cùng không nhịn được cười.
Kỳ thật cũng không hẳn là không thể, chỉ chưa hẳn là ăn ngon mà thôi.
Vậy chúng ta bắt nó đi! A La không để ý hình tượng, xắn tay áo làm bộ muốn bắt cá.
Tam hoàng tử thấy vậy, vội vàng ngăn lại: Ngươi là nữ hài nhi sao có thể tùy tiện xuống nước, vẫn là để ta đi.
- -----------
Thật ra Tiêu Kính Viễn vẫn chưa rời đi.
Hắn rất muốn phất tay áo bỏ đi, ở lại đây chỉ tổ khó chịu, nhưng lòng bàn chân cứ như mọc rễ vậy, không thể dời bước.
Cho nên hắn ở một góc khuất trên đỉnh núi, im lặng quan sát động tĩnh phía dưới, nhìn nàng ngượng ngùng trước mặt Tam hoàng tử, nhìn nàng cùng Tam hoàng tử cười nói vui vẻ, nhìn bọn họ đến chỗ thác nước, trò chuyện thân thiết.
Sau đó, hắn còn nhìn thấy Tam hoàng tử xuống nước bắt gì đó, nàng ở bên cạnh, khoát nước về phía Tam hoàng tử làm cho hắn một thân chật vật.
Có điều, Tam hoàng tử tính tình tốt không tức giận, ngược lại còn dung túng nhìn nàng.
Nàng cười đến mức ngửa tới ngửa lui, không hề mất tự nhiên hay ngượng ngùng của nữ hài nhi.
Tiêu Kính Viễn biết, nàng bình thường cũng biết ra dáng nữ nhi khuê các, bây giờ trước mặt Tam hoàng tử thoải mái, phóng túng như vậy, trong lòng hiển nhiên rất thích hắn.
Ít nhất, nàng đối với Tam hoàng tử không hề có lòng phòng bị.
Một nữ hài nhi ở một mình cùng một nam nhân, lại không có lòng phòng bị, điều này chứng tỏ cái gì?
Tiêu Kính Viễn mím chặt môi, cơ hồ thành một đường thẳng tắp.
- ------------
A La tất nhiên không biết mọi hành động của nàng và Tam hoàng tử đều nằm trong tầm mắt người nào đó.
Dĩ nhiên, nếu nàng biết, chắc chắn sẽ càng làm càn thêm... haha, để cho người nọ biết, nàng mới không phải là tiểu nha đầu tính tình kém cỏi chỉ có dung mạo, nàng chỉ cần ngoắc tay một cái liền có nam nhân mắc câu!
Nàng nghịch nước tận hứng một phen, rốt cuộc về tới chỗ hội đạp thanh, tìm được Diệp Thanh Huyên.
Diệp Thanh Huyên hôm nay một lòng trông mong Tam công tử thứ xuất Hầu gia, trên đường trở về, mỗi khi nhắc tới vị Tam công tử kia liền nhịn không được nói nhiều vài câu.
A La có tâm đùa nàng, nhân tiện nói: Chẳng qua chỉ là thứ xuất, ngươi đúng là để ý.
Thứ xuất thì thế nào, vừa đúng xứng với ta, ta biết tự hiểu lấy, nếu là con vợ cả hầu môn có tiếng có miếng, người ta không hẳn sẽ nhìn trúng ta, thứ xuất ngược lại sẽ xem trọng ta vài phần.
A La nhìn nàng nói nghiêm túc như vậy, không khỏi cảm thán: Ngươi a, đầu tiên là Tiêu Thất thúc, sau đó là Thái tử, bây giờ đến Tam công tử Hầu gia, thay đổi cũng quá nhanh đi.
Diệp Thanh Huyên cũng thở dài theo: Không còn cách nào, ta phải thả nhiều võng, cuối cùng mới có thể mò được cá, thử vài người, trong mắt người ta căn bản không có ta, Tam công tử ít nhất có để ta vào mắt.
A La nghe mò được cá không khỏi nhớ tới Tam hoàng tử, nhất thời không lên tiếng.
Hôm nay nàng hành hạ Tam hoàng tử xuống nước bắt cá, thật ra là cố ý, muốn tìm hiểu xem tính tình Tam hoàng tử thế nào, đối với nàng có thể bao dung đến mức nào.
Xem ra hắn rất để ý nàng, có thể nói là cực kỳ dung túng.
Nàng nhíu mày, nghĩ đến Ngưu Thiên Quân, từ sau khi bị Tiêu Kính Viễn mang đi liền không thấy tung tích, còn không biết hắn rốt cuộc nghĩ thế nào, bây giờ có vị Tam hoàng tử này dường như cũng không tệ.
Bước vào Hoàng gia nhất định sẽ cuốn vào thị phi, nhưng vị Tam hoàng tử này tính tình ôn hòa, không giống loại người mơ ước hoàng vị, đến lúc Thái tử đăng cơ, hắn cũng tùy ý làm một vương gia nhàn nhã tự tại, sống ngày tháng tiêu dao.