A La nghe được cha mẹ nói chuyện mới biết, thì ra nhà Đại bá phụ đã tràn ngập nguy cơ, lại nhớ tới những dấu vết ở kiếp trước, chỉ sợ sau khi mình gặp chuyện không may, kỳ thật nhà mẹ đẻ cũng đã xảy ra chuyện.
Chỉ hận mình bị giam trong thủy lao, không thể biết tình hình phụ thân và ca ca thế nào.
Mấy ngày nay, mỗi khi ngực nàng căng trướng đau nhức, buổi tối còn nhớ tới những chuyện trước kia, đầu óc sinh ra không biết bao nhiêu ý nghĩ hỗn độn, càng nghĩ càng đỏ măt, hận không thể quên đêm đó đi. Hôm nay lại bởi vì con rối gỗ mà trong người càng khô nóng, ngượng ngùng, chỉ muốn chăn gấm có thể nặng hơn một chút, áp chế những cảm giác không được tự nhiên kia.
Nữ tử khuê các ở độ tuổi mới lớn vốn dễ dàng xao động, huống chi nàng có ký ức kiếp trước nên hiểu được nhiều chuyện hơn nữ hài nhi bình thường. Hơn nữa, chuyện xảy ra vào tối hôm đó khiến tâm tư nàng mơ màng như muốn bay lên.
Bây giờ nghe cha mẹ nói nhà Đại bá phụ có thể gặp chuyện không may, nàng liền ném hết mấy ý nghĩ kiều diễm kia ra sau đầu.
Cố gắng bình tâm tĩnh khí gom góp tất cả những dấu vết để lại ở kiếp trước.
Mình bị người khác thay mận đổi đào, nhà mẹ để lại không còn ai, người nọ thừa dịp mình sinh con để thay thế mình, có khả năng là ai đây?
Chẳng lẽ thật sự là Kha Dung, nếu là Kha Dung, vậy đời trước Tiêu Vĩnh Hãn có biết chuyện này hay không?
Mẫu thân Tiêu Vĩnh Hãn cũng biết ư?
Càng nghĩ càng rối, hơn nữa, đời này rất nhiều chuyện không giống đời trước, mình đời này gia đình hòa thuận, được người thân thương yêu, nhân sinh đã rẽ sang một hướng hoàn toàn khác, rất nhiều chuyện chỉ sợ cũng sẽ theo đó mà thay đổi, người nọ chưa chắc sẽ sinh ra ác niệm như đời trước.
Nghĩ vậy, nàng than khẽ một tiếng, từ từ chìm vào giấc ngủ.
- -----------------
Ngụy phu nhân chính là thê tử của Bành đại tướng quân, vốn dĩ tên tuổi phu nhân đại tướng quân đã đủ vang dội, nhưng mọi người lại không gọi bà là Bành phu nhân mà lại gọi là Ngụy phu nhân cũng là có nguyên nhân. Tổ mẫu của Ngụy phu nhân chính là trưởng công chúa của Vận Xương hoàng đế, Ngụy phu nhân từ nhỏ đã được trưởng công chúa nuôi nấng, ngày thường giao tiếp toàn thế gia quyền quý, bây giờ lớn tuổi lại đặc biệt thích náo nhiệt, thích tổ chức yến hội, thích nghe nịnh hót.
Cho nên sắp tới, bà ấy muốn tổ chức hội đạp thanh, mời các phu nhân, quý nữ trong thành Yến Kinh đến tham dự, tất nhiên cũng có cả thiếu gia, công tử.
Hàm ý trong đó không cần nói cũng biết.
Có người nói, lần này Ngụy phu nhân sốt ruột tổ chức hội đạp thanh này thật ra là vì nịnh bợ Hoàng hậu nương nương, dù sao Ngụy phu nhân và Hoàng hậu khá quen thuộc, vua nào triều thần nấy, bà đương nhiên sốt sắng lôi kéo quan hệ.
A La và Diệp Thanh Huyên theo Ninh thị đi qua, quả nhiên nhìn thấy An Nam vương phi, cũng chính là Bảo Đức hoàng hậu bây giờ.
Mọi người lập tức cung kính hành lễ.
Bảo Đức hoàng hậu biết đây là phu nhân và nữ nhi nhà Binh Bộ Thị lang nên cố ý nhìn kỹ một chút, cuối cùng, ánh mắt dừng trên người A La.
Nàng khẽ cười, hòa ái hỏi: Ngươi là A La?
A La nghe liền kinh ngạc, nàng biết, trong Yến Kinh có quá nhiều vương hầu quan tướng, cha mình là Binh Bộ Thị lang cũng không tính là quan nhỏ, nhưng trong mắt Bảo Đức hoàng hậu, sợ là không bằng một con kiến.
Thế mà Hoàng hậu lại biết tên của nữ nhi Binh Bộ Thị lang?
Có điều, A La cũng không dám nghĩ nhiều, bước lên phía trước, cung kính đáp: Thần nữ khuê danh Thanh La, ngày thường gọi là A La.
Hoàng hậu nghe thanh âm nàng mềm mại, trong trẻo như chim non, lại thấy nàng bộ dáng nàng khi đáp lời, đôi mắt sáng ngời, nhu thuận động lòng người, không khỏi nở nụ cười, ngoắc tay nói: Không cần câu nệ, lại đây để ta nhìn kỹ một chút.
Bên cạnh, Ninh thị thấy thế, trong lòng hơi thấp thỏm.
Thái tử hiện tại đã sớm có chính phi từ khi còn là thế tử An Nam Vương, nhưng dưới thái tử còn có vài huynh đệ, trong đó cũng có người mười bảy, mười tám tuổi, chính là độ tuổi kết thân. Ánh mắt Bảo Đức Hoàng hậu nhìn A La lúc này, chẳng lẽ là?
Bên này, A La vừa đi đến trước mặt, Bảo Đức Hoàng hậu liền cầm lấy tay nàng, chỉ cảm thấy bàn tay mềm mại không xương, đôi mắt trong veo như nước mùa thu, cái miệng nhỏ yêu kiều như đóa hồng đào, trong lòng càng thích hơn, nhịn không được khen ngợi: Thật là nữ hài nhi chọc người ta yêu thương, trước đây ở An Nam cũng có gặp không ít nữ hài nhưng không có ai xinh xắn như ngươi vậy, đúng là chỉ có Yến Kinh bảo địa mới dưỡng ra mỹ nhân như ngươi.
Ngụy phu nhân có tâm lấy lòng, vội mở miệng: Hoàng hậu nương nương nói gì vậy, theo ta thấy, An Nam mới là nơi địa linh nhân kiệt, nếu không sao có thể dưỡng ra phong tư mẫu nghi thiên hạ như Hoàng hậu nương nương chứ. Về phần tiểu cô nương A La, cũng khó trách Hoàng hậu nương nương khen ngợi, đây chính là mỹ nhân nhất nhì trong thành Yến Kinh đấy.
Hoàng hậu nghe Ngụy phu nhân khen càng cười tươi hơn, kéo tay A La hỏi thăm, năm nay bao nhiêu tuổi, đọc sách gì, ngày thường hay làm gì, A La đều nghiêm túc đáp lời, chẳng qua, lúc nói đến chuyện đọc sách, A La lại cố ý tự hạ thấp mình: A La từ nhỏ ngốc nghếch, nói đến cầm kỳ thi họa, là người kém nhất trong số các tỷ muội, về phần đọc sách thì càng xấu hổ hơn, chỉ miễn cưỡng nhận biết vài chữ mà thôi.
A La đương nhiên nhìn ra ý tứ của Bảo Đức Hoàng hậu, nàng không muốn gả cho Hoàng tử làm phi, cho nên đặc biệt cố ý hạ thấp mình một phen.
Diệp Thanh Huyên thấy vậy liền gấp gáp, hận không thể lập tức tiến lên thay A La nói chuyện.
Phải biết, mấy nhi tử của Hoàng hậu nương nương đều là đích tử, về sau sẽ được phong Vương, nếu A La thuận lợi trôi chảy, tốt xấu gì cũng sẽ là Vương phi, tại sao lúc này lại đột nhiên hồ đồ như vậy chứ!
Nào ngờ, Bảo Đức Hoàng hậu nghe A La nói, đầu tiên là sửng sốt, sau đó không khỏi cười rộ lên: Ngươi xem, đứa nhỏ này, đúng là quá thành thật!
Ngụy phu nhân cũng hùa theo: Đúng vậy a, đừng nhìn tiểu cô nương dung mạo tốt, lại bị sủng ái, nuông chiều lớn lên, không có tâm cơ xảo quyệt gì, đây không phải là vàng chưa luyện sao!
Những người khác cũng lên tiếng khen ngợi, phụ họa theo.
A La muốn khóc, nàng giả ngốc còn không được à, vì sao giả ngốc mà vẫn được khen?
- ------------------
Cùng Hoàng hậu nương nương trò chuyện một lúc, rốt cuộc được trả tự do, A La theo một đám cô nương gia đi về hướng bờ hồ phía đông. Xuân về chồi non lộc biếc, liễu rũ bên bờ, phiêu phiêu dật dật, từ xa nhìn lại phảng phất như bao phủ một tầng sương khói hư ảo.
Lại có vị thiếu gia nhà ai đang chơi thả diều, cánh diều nhỏ bay lượn giữa trời xanh, vui vẻ, thoải mái.
Tiêu Kính Viễn cùng Thái tử điện hạ Lưu Hân đang ngồi trong Thất tuyệt tháp chơi cờ.
Ngươi thua rồi, thua chắc rồi. Lưu Hân lải nhải.
Tiêu Kính Viễn không nói gì, vươn tay, hạ tiếp một quân cờ.
Xem đi, ta đã nói ngươi nhất định phải thua. Lưu Hân cảm thán: Tâm không ở đây, chơi cờ làm sao thắng được.
Tiêu Kính Viễn nhìn ván cờ trước mắt, im lặng một lát, rốt cuộc ném quân cờ lên bàn: Phải, ta thua.
Lưu Hân thở dài: Trời làm bậy còn có thể tha thứ, tự làm bậy không thể sống. Ngày đó ta đã tận tình khuyên ngươi, đáng tiếc ngươi không chịu nghe, giờ thì tốt rồi, đến lúc nhận quả đắng!
Hắn nói nửa ngày, thấy Tiêu Kính Viễn vẫn im lặng, liền nói tiếp: Nếu nói đánh nhau, ta đương nhiên không bằng ngươi, nhưng nếu nói đến nữ nhân, ta hơn ngươi gấp ngàn vạn lần, nữ nhân là khó lừa gạt nhất trên đời này, mà lòng dạ còn rất hẹp hòi, ngươi đắc tội nàng một lần, nàng có thể lải nhải nhắc ngươi một đời! Ngươi xem, năm đó ngươi đắc tội tiểu cô nương kia, bây giờ người ta trưởng thành, không thèm để ý gì tới ngươi, ngươi như vậy không phải vô ích chịu dày vò à.
Hắn không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc, Tiêu Kính Viễn liền lạnh lùng liếc hắn: Thái tử điện hạ, nếu ngươi nói ít đi một chút, có lẽ sẽ càng giống nam nhân hơn.
Lưu Hân nghe vậy, không giận mà cười... cười nhạo.
Ngươi nhìn đi, ngay cả mẫu hậu ta cũng chú ý tới tiểu cô nương kia, ta nhắc nhở ngươi a, không chỉ có Ngưu tiểu tử mặt đen mà còn có thân đệ đệ Lưu Hạo của ta nữa, Lưu Hạo nhà ta tướng mạo tốt, gia thế cũng tốt, về sau sẽ là Vương gia, đây chính là một cái bánh thơm ngon ngào ngạt a, nói không chừng tiểu cô nương của ngươi sẽ động xuân tâm đó!
Tiêu Kính Viễn nghe lời này, lại im lặng nửa ngày, cuối cùng cười khổ.
Nàng căn bản luôn coi ta là trưởng bối, là chê ta lớn tuổi hơn nàng rất nhiều, bây giờ ta không trơ mắt nhìn thì có thể làm gì, chẳng lẽ đi đoạt hay sao?
Ngươi a! Kính Viễn, ngươi chính là quá quân tử! Lưu Hân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hận không thể đích thân hành động: Nếu là ta, năm đó liền thừa dịp nàng còn nhỏ tuổi, cứ định thân trước, nhất quyết không để kẻ khác có cơ hội. Có điều, chuyện năm đó không nhắc lại nữa, chỉ nói hiện tại, không phải nàng vẫn là hoa chưa có chủ sao, ngươi cứ tiến lên, ôm hôn sờ soạng, chọc nàng động lòng xuân, dù có ghét bỏ ngươi lớn tuổi thì thế nào? Hơn nữa, ngươi có lớn tuổi sao? Có ý tứ gì, ta và ngươi cùng tuổi, ai dám nói ta lớn tuổi!
Hai mươi sáu tuổi không phải là thanh niên tốt hào hoa phong nhã à?
Tiêu Kính Viễn nghe Lưu Hân nói, không khỏi quay đầu nhìn ra hướng ngoài tháp.
Bởi vì hắn ngồi trên tháp cao nên có thể bao quát hết khung cảnh bên ngoài, thị lực lại tốt, rất nhanh liền nhìn thấy thân ảnh tiểu cô nương trong đám người.
Hôm nay nàng mặc Thúy yên sam màu vàng nhạt, phía dưới là váy dài thêu hoa xanh nhạt, bên ngoài khoác áo lụa mỏng viền chỉ bạc ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn, tinh tế, tóc đen như mây, dáng người uyển chuyển, thướt tha.
Nhìn nàng cùng các tỷ muội khác khoác tay, vui đùa bên hồ, hắn không khỏi nghĩ tới một đêm kia.
Dáng người nhỏ nhắn đáng yêu, non mềm như đậu hủ, cứ như vậy tựa sát vào lòng hắn.
Hắn vẫn không dám nhớ lại, thật ra đêm đó, hai cái bánh bao nhỏ của nữ hài nhi cơ hồ dán sát vào lồng ngực hắn.
Nhắm mắt lại, hắn cơ hồ có thể tưởng tượng ra loại cảm xúc đó, mềm mềm, lại hơi phồng lên, lúc đó hầu như đều dán vào người hắn.
Mấy ngày nay, hắn quả thật cảm thấy mình muốn điên rồi.
Nàng nói ghét mình, rõ ràng vô tình với mình, nếu là ngày xưa, mình nên rời đi, từ nay về sau không nhắc đến nữa, bảo vệ thanh danh cho nàng.
Nhưng hắn lại nhịn không được, một lần lại một lần suy nghĩ, bảy năm trước rõ ràng là một tiểu nha đầu, tại sao chỉ chớp mắt một cái, lồng ngực chỗ mình chạm vào lại lớn lên, mềm mại như vậy?